Đoạn tuyệt nhân duyên
Phồn hoa bấy lâu
Xa rời thế tục
Lại mặc cho tơ tình vương
Náu nương thân nơi cửa phật
Còn nếu nàng đã
Chờ cứ chờ mỏi mòn
Vòng xoay thời gian
Lặp lại bao năm tháng qua
Phù Đồ đem linh hồn ai xé tan
Ba tầng đứt đoạn
Tận cùng bi thương
Sầu đau chốn sơn
Môn điêu tàn ấy
Còn đó sử sách
Cứ xoay rồi xoay
Đợi đến khi nàng
Ta tấu lên một khúc cổ tranh
Tiếng mưa rơi
Giăng giăng trên nhiều hoa lá
Giữa đêm khuya xa xăm
Nàng trông bóng ai
Cổng thành đóng chặt rồi
Cây đại thụ đầy rêu bám
Còn trên đá vang vọng
Mấy câu chờ mong
Tiếng mưa rơi giăng giăng
Trên nhiều hoa lá
Có hay chăng nơi cô thành
Ai ngóng trông
Ngoại thành sáo mục đồng
Văng vẳng lạc vào thôn dã
Lạc hoa với lưu thủy
Ví như tình ta
Lạc địa sinh căn
Phận vương ái ân
Bao người ngưỡng mộ
Lật lại bao trang sử kia
Mấy khi êm tai dịu dàng
Đời chán chường thế
Pháo hoa vội chóng tàn
Nàng sao hỏi ta
Còn thật tâm hay dối gian
Rồi ngàn năm thâm tình kia
Có ai mong đợi mỗi ngày
Ngụy Thành Lạc Dương
Sử xanh há sai
Ai lưu còn đó
Chuyện cũ ngày ấy
Vẫn theo nàng đi
Nàng hãy đi cùng ta
Mãi phiêu bạt nơi trần ai
Tiếng mưa rơi
Giăng giăng trên nhiều hoa lá
Giữa đêm khuya xa xăm
Nàng trông bóng ai
Cổng thành đóng chặt rồi
Cây đại thụ đầy rêu bám
Còn trên đá vang vọng
Mấy câu chờ mong
Tiếng mưa rơi giăng giăng
Trên nhiều hoa lá
Có hay chăng nơi cô thành
Ai ngóng trông
Ngoại thành sáo mục đồng
Văng vẳng lạc vào thôn dã
Lạc hoa với lưu thủy
Ví như tình ta
Tạc dạ tinh thần tạc dạ phong
Họa lâu tây bạn quế đường đông
Thân vô thái phượng song phi dực
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông
Đa tình tự cổ không dư hận
Thử hận miên miên vô tuyệt kỳ
Thường nga ưng hối thâu linh dược
Bích hải thanh thiên dạ dạ tâm
Ngoại thành sáo mục đồng
Văng vẳng lạc vào thôn dã
Lạc hoa với lưu thủy
Ví như tình ta
Già Lam tĩnh tâm
Lặng tiếng mưa chờ mong