TRÍCH ĐOẠN: HÀN MẠC TỬ- THU CÚC
SOẠN GIẢ: Cố NSND Viễn Châu - Lyric: Quốc Cảnh
Nữ: Nếu biết rằng tôi đã có chồng,
trời ơi người ấy có buồn không?
Có còn nghĩ tới loài hoa dỡ,
tựa trái tim phai tựa máu hồng.
Anh Trí!
Nam: Thu Cúc!
Nữ: Anh Trí, anh…anh mới về đến!
Nam: Vâng! Ba năm qua Quy thành này vẫn không có gì thay đổi,
Cũng như dù trãi qua bao nhiêu năm sương gió
Gương mặt phong trần này người ta cũng không dễ mau quên
Nữ: Em vừa nhắc đến anh đến mối tình thơ của hai ta
Nam: Có nhiều trường hợp làm người ta nhắc đến người mình yêu
Nhưng tôi chắc rằng ,ở đây lúc này,
Cúc nhắc tôi không phải để nhớ để thương, để chờ để đợi…
PHỤNG HOÀNG 8 CÂU
Mà cô nhắc đến tôi chẳng qua là một chuyện để mua …vui….
Trong một vài khoảnh khắc,
như mây chiều bơ vơ hiu hắt
Đọng giữa khung trời,
rồi cũng u buồn mà theo gió bay đi.
Tôi đến nơi đây,
chẳng phải cùng ai,
nhắc chuyện tao phùng.
Ba năm qua giờ đã khác
Em sắp có chồng,
tôi vẫn lạnh lùng với gió sương.
Nữ: Anh Trí ơi ! trọn ba năm qua anh ở nơi nào?
Nam: Tôi ở nơi đâu giờ cũng lỡ làng rồi.
Nữ: Xin lỗi ông! ông đây là?
Nam: Là người tình bị phụ,
hay kẻ phụ tình cũng một nghĩa mà thôi,
Nữ: Đã biết người yêu, không còn chờ đợi,
anh đến làm chi cho hận tủi vào lòng.
Nam: Tôi đến nơi đây không phải để tiếc rẻ ân tình.
NHẠC
Nữ: Buồn từ ly thảm quá người ơi
Đời ta ai nói tham chi nợ trần
Nhắc làm chi kiếp sống trùng dương
Ai làm ta nhói đau tim, cuối đường mộng ước …
rã rời tơ duyên.
Nam: Đường vào yêu mỗi bước thành nhân
Đời ta len lỏi phong sương nợ trần
Biển trùng dương gió sóng ngoài khơi,
Âm thầm nghe tiếng thu rơi, muôn đời vẫn nhớ….
tình mình ly tan….
CÂU 4
NỮ: Nhưng định mệnh khắc khe và lòng người nghiệt cay tráo trở…
Nên chuyện lứa đôi duyên nợ không… thành.
Anh rời khỏi Quy Nhơn vô tận Sài Gòn.
Ba năm qua anh không hề cho tôi hay biết gì tin tức,
và cũng không ai biết anh sống chết ra sao.
Rồi bây giờ anh về thì đã hết thương nhau,
anh không cho tôi gọi cái tên Trí nữa.
Cái tên mà ba năm qua tôi vẫn nhớ,
dù rằng tôi sắp cất bước theo chồng.
Anh Trí…
CÂU 5
Nam: Bà lại nhắc đến cái tên Trí nữa rồi,
rủi cái ông kỹ sư nghe được thì tôi biết ăn làm sao nói làm sao để chạy tội cho bà đây chớ
Nữ: Anh Trí! Long không cấm tôi ngược dòng dĩ vãng
Long là một kỹ sư, chứ không phải kẻ tầm thường
Long có bắt gặp tôi với anh chỉ là chuyện thường tình
Chuyện thường tình của một cô gái nọ
Gặp người yêu cũ trước ngày mặt áo vu quy
Bởi anh về rồi anh sẽ lại ra đi,
Mang thơ nhạc hiến cho đời sương gió
Chỉ có kẻ ở lại mới mang sầu mang khổ
Trong chiếc lồng son trưởng giả ao tù
CÂU 6
Nam: Lấy chồng mà khổ nỗi gì,
lấy chồng là bước vào ngưỡng cửa cuộc đời hoa mộng
Rồi thì sau một thời gian ngập tràn hạnh phúc
bà cũng sẽ như ai tay bế tay bồng.
Lúc bấy giờ bà đã đi vào bổn phận ,
bổn phận làm vợ làm mẹ,,
thì đâu còn thời giờ để nhớ chuyện ngày xưa
Không những bà sẽ quên cái tên Hàn Mạc Tử
Cái tên bà vừa bảo là khó nhớ khó thương
Mà ngay cả tên cúng cơm tôi là Trí ,
bà cũng quên luôn vì gánh nặng gia đình.
Gặp tôi bà sẽ hỏi ông là ai?
Tới đây để làm gì?
Rồi bà cố moi trong trí nhớ,
Khi nhận ra nhau, thì tôi với bà tóc đã ngã màu sương.
Thanh Ngân DC thanks!!!