NÓI LỐI
Ví dầu tình bậu muốn thôi.
Bậu cứ ra cớ gì
bậu gieo tiếng dữ.
Ta ở lại,
cắm sào trên bến cũ.
Ngày bậu về,
đừng mặc áo vá vai!
VỌNG CỔ
CÂU 1:
Bậu ơi!
Cái chữ tào khang
khi đã trót mang
sao bậu đành tâm dứt bỏ?
Để kẻ tình chung
canh trường than thở
dưới ngọn đèn khuya
một mình chiếc bóng,
thầm gọi tên ai
mà nghe trăn trở…
bên …
lòng.
Bậu ơi
con cá rô thia
còn quen ruộng quen đồng.
Trên chiếc xuồng cui
tôi chèo bậu tát nước,
vậy mà bậu
nỡ quên cho đành
cái mũi trước, cái lái sau (-) .
Nhớ những lần
bậu ốm bậu đau,
tôi phải lừa cá bỏ xương
nấu cháo thương hàn cho bậu .
Đôi guốc vông đồng
tôi đẽo bậu mang,
mà nay bậu nở sang ngang
để mình tôi đơn lẽ.
THƠ (Dặm)
Nhớ có lần
qua cầu tre bị té
Về nhà
tôi thoa dầu nhè nhẹ
tôi sợ bậu đau
Nhà mình nghèo
dột trước dột sau
Chỗ khô ráo bậu nằm,
tôi cam chịu cảnh
gió lùa mưa tạt.
CÂU 2
Vải bố tôi mang
nhường lụa tơ tằm bậu mặc,
cái áo nhà quê
chớ cũng lành lặn như … người.
Vậy mà hôm nay
bậu đành đoạn đi rồi.
Nước chảy liu riu
cụm lục bình trôi líu ríu,
bậu qua đò
cái chân nhỏ xíu còn run (-).
Tôi một mình
neo xuồng lại bến sông,
con sông rộng
ai biết đâu
bến nào trong nào đục.
Con người ta
có khi vinh khi nhục,
chớ ngày bậu về
đừng mặc áo vá vai.
NÓI LỐI
Bậu đi rồi,
ta thức suốt đêm nay
Đêm sâu thẳm sao
trời xa hun hút
Đời mới hay,
đôi khi cần những phút
Ta ngồi với ta,
ngẫm thế thái nhân tình.
VỌNG CỔ
CÂU 5 - Bậu ơi
bậu ở bậu đi
tôi chẳng nói chi
sao bậu còn gieo tiếng dữ.
Thử hỏi tại ai
mà lỡ làng duyên nợ,
thầm hỏi trời cao
ai là kẻ…
vong…
thề.
Bậu đi
bậu không hẹn ngày về.
Vậy mà bến sông xưa
con đò ngang vẫn đợi,
tội nghiệp ông lái
buồn vời vợi nỗi chờ mong (-).
Thôi đợi làm gì
cho ngày tháng uổng công,
đời đen bạc nghĩa nhân
người ta xem như phấn thổ.
Ai biểu mình tin
để giờ mình chịu khổ,
kiếp long đông
biết tìm đâu ra
bến đỗ riêng mình.
CÂU 6
Bậu ra rồi
ta thức suốt đêm nay
Đêm sâu thẳm
sao trời xa hun hút
Ơ nơi đâu
bây giờ bậu có biết
Ta ngồi đây
gẫm thế thái nhân tình.
Ví dầu
tình bậu muốn thôi
Bậu gieo tiếng dữ
cho rồi bậu ra
Bậu ra
bậu lấy người ta
Mai sau cũng biến
thành ma phụ tình (-).
Đèn nhà ai nhấp nháy
phía bên sông,
bậu có biết đêm nay
trời lạnh lắm.
Điếu thuốc mồ côi
trên môi không đủ ấm,
sợi khói buồn,
khói trắng một màu tang./.