Nhuộm màu tang nhân thế
Dung nhan mặt nạ che
Miệng cười, vung tay thiên hạ kia nhuốm máu
Từng nhìn người phong quang
Nhìn người nhân thế vương bùn
Vận hồng y tám trăm năm đều chờ y thôi
Từng đau thương chôn vùi
Nhuốm thân bùn dơ
Hận tâm Đồng Lô giấu che
Khoác tiên bào há đâu Quỷ vương
Cùng ai thù ân khó phân
Cười thay kẻ thiên hạ tôn kính
Ai quản ta cho được
Nực cười Tiên Kinh chẳng ai so bằng ta
Họa bốn phương, ngạo nghễ che đi ánh dương
Cười thế nhân toàn kẻ tham, oán, cuồng
Ầm sấm vang trời, địa thiên như lửa thiêu
Một tay hủy nhân gian ra tro tàn, cát bay
Họa thế thân bạch y, dung mạo quỷ dị
Người ở trong lòng, Dữ Quân sơn tương kiến
Huyền Thủy hay Địa Sư chung quy là ta
Dạ Du Thanh Đăng chính ta, không lo sợ ai
***
Bạch y bay, tai họa phủ lên trần gian
Màu tang tựa như máu tươi
Đóa hoa ngày ấy nay tặng ai
Tình mang vẹn nguyên chẳng phai
Hận chôn giấu, sao lại thương tiếc câu nói "Minh huynh" này?
Điện hạ ngươi xem, thế nhân khinh thường ngươi!
Là Quỷ Môn cũng là Tiên Kinh gió mây
Nhuộm máu dương trần, rền danh tứ hại
Từng máu vương còn sợ chi thương tích đâu
Đồng Lô núi cao, ma vương thiêu địa hủy thiên
Ngạo nghễ mi mục, tai ương diệt hồng trần
Lòng cứ tâm niệm, vì ai thiên đăng sáng
Cùng hắn ân thù chung quy không thể lưu
"Biểu ca, trung tâm thế gian" tâm ta cười thay
Dù máu vương chẳng sợ lo, nao núng chi
Là Quỷ hay Thần đều khinh chính đạo
Đường kiếm quang đầy mùi tanh như máu tươi
Trời mây chốn xa đem chôn bao tiềm thức xưa
Đại đế hay Quỷ vương tâm đều là hận
Chờ hắn quay đầu nhìn nơi Thiên Đăng quán
Lòng vốn mang hận sao chung vai cùng đi
Cuồng điên không xem bát hoang, Tiên Kinh là chi