Từng vòng tròn đan kết thành vân,
khẽ khàng in dấu bờ môi
Một nụ hôn ưa dẫu mặn cay mà khắc sâu
Rực hồng uân phai gửi mùa thu,
lá vàng rơi dưới hoàng hôn
Lạnh lùng đêm naychỉ mình ta đợi sớm mai
Đời người đâu cay đắng nào hơn
lỡ gặp nhau, chẳng gần nhau
Chạnh lòng than ta quá vụng si,
nhận lấy chi?
Kìa màu anh rêu cỏ mọc lan
vẫn bình tâm đếm thời gian
Nhìn lại bên ta chẳng còn ai,
ngoài tháng năm
Vòng tròn hằn trên từng thân gỗ
là thương nhớ,
vùi chôn giấu những tâm sự
Từng tầng ký ức ngàn câu không nói lên
Vì người không dung tình yêu đó
Thà quên hết, tình ta chết, thôi ly biệt
Đành cười óa hết mộng huyền kiếp kiếp
tình có đôi
Từng vòng tròn đan kết thành vân,
khẽ khàng in dấu bờ môi
Một nụ hôn ưa dẫu mặn cay mà khắc sâu
Rực hồng uân phai gửi mùa thu,
lá vàng rơi dưới hoàng hôn
Lạnh lùng đêm naychỉ mình ta đợi sớm mai
Đời người đâu cay đắng nào hơn
lỡ gặp nhau, chẳng gần nhau
Chạnh lòng than ta quá vụng si,
nhận lấy chi?
Kìa màu anh rêu cỏ mọc lan
vẫn bình tâm trông lá vàng
Nhìn lại bên ta chẳng còn ai,
ngoài tháng năm
Vòng tròn hằn trên từng thân gỗ
là thương nhớ,
vùi chôn giấu những tâm sự
Từng tầng ký ức ngàn câu không nói lên
Vì người không dung tình yêu đó
Thà quên hết, tình ta chết, thôi ly biệt
Đành cười óa hết mộng huyền kiếp kiếp
tình có đôi
Lại qua một năm nữa,
hằn thân gỗ càng phong kín bao tâm sự
Từng tầng ký ức ngàn câu không nói lên
Vì người không dung tình yêu đó
Thà quên hết, tình ta chết, thôi ly biệt
Đành cười óa hết mộng huyền kiếp kiếp
tình có đôi
Nhạc cầm quyến luyến giờ đây cất tiếng
tìm cố nhân