Khâu lại manh áo tơi
Ngọn đèn mờ gió đưa lả lơi
Tựa phiến hoa đào rơi
Mảnh khăn trắng khẽ bay, dung mạo hiện ra máu vấy quanh thi hài
Nỗi đau phơi bày, mi liễu tàn phai
Nửa đêm thấy bóng ai cầm ô
Màu son ấy y vẫn tô
Nét xuân hồng vương vấn bên song, vạn lý xa
Cõi ta bà cố nhân vừa bước qua
Bức thi họa vẽ lên hồi ức
Tuồng chưa dứt sao tỳ bà đã buông
Khúc chiêu hồn khẽ rung hồi vãn ca
Mực son vương lên tấm đan y chưa vội lau đi
Trước bia mộ gạt nước mắt ngâm câu đường thi
Bờ Vong Xuyên tiếng khóc thê lương, đưa người về trong gió sương
Mượn cảnh dương gian tấu khúc
Kim Môn chôn vùi năm xưa
Bóng cô hồn mới đây mà đã xa
Dưới hương nồng bắc phương lại xướng ca
Từ trong tấm quan tài bước ra
Ánh trăng tàn lướt ngang vạt áo tang
Màu chu sa như máu di nhân trên tầng son phai
Cố hương chìm vào khói biếc sau ba ngọn cây
Thuyền sang sông lữ khách xuôi tay, câu hẹn thề theo gió bay
Người vội quên ta kết liễu thân ta bên mộ chôn hoa
Chờ cơn mưa nơi ấy tuôn rơi trong ngày đưa tang
Xóa đi ngàn vạn kí ức mang theo hành trang
Trải trăm năm vũ yết vân thu, mong trùng phùng nơi bến xưa
Mà giờ xương khô đã hóa hư vô mi này ai tô