Người đến rồi đi người lỡ hẹn phân li
Người bỏ lại ta với giấc mơ
Người hãm hại ta bằng nỗi nhớ
Bất lực cứ nhìn ngày mai trôi
Còn gì đâu nữa những
phai phôi hay trụy lạc
Anh khoác lên người chiếc
áo mới màu trắng thật đẹp
Thiệp mời viết tên tôi vẫn nét chữ
của em sao tự dưng lại đau thế
Chẳng còn những ngày cười
vui đùa giỡn ầm ĩ và cãi vã
Chỉ còn những ngày buồn
tủi giận hờn còn gì nữa hả
Tôi chỉ là người nắm chặt tay
em dưới ánh trăng mờ nhạt
Chặng đường sau này mang ấm
êm thì đó lại là người khác
Em bước vào e bước vào đời
một người a lạ đối với tôi
Bám chặt cách tay anh
ta (không phải tôi)
Sao chúng ta tự dưng lạc lối
giữa lưng chừng như chiếc lọ
Lang thang bên ngoài đại dương
Trôi nổi theo dòng nước
mà chẳng thể đứng vững
Hay vì chúng ta yêu nhau
Sống với nhau trong những ngày mưa rơi
Sống lay lắt như vậy liệu có thể chờ đợi
Zenky:
Có lẽ anh không ngờ đến,
tất cả anh luôn mong chờ em
(Ai cho anh niềm tin,
ai cho em niềm tin)
Nhưng sẽ không bao giờ để
nước mắt đã rơi nghi ngờ em
(Ai cho anh niềm tin,
ai cho em niềm tin)
Tôi cứ nghĩ rằng quên em chỉ
là một quá trình đã quen
Tôi cứ nghĩ rằng chỉ
cần không muốn nghĩ đến
Chỉ cần không ai còn nhắc đến
Chỉ cần tôi chấp nhận sống như
ngày hôm nay giữa bình yên
Chỉ cần tôi sống chậm lại và
như dừng hình giữa mọi người
Tôi tung nguệch ngoạc một nụ cười
Lên môi kẻ ngu đần đang mếu
Và tôi cũng chẳng bao giờ hiểu
Nếu em cũng suy tư giống tôi
Nếu em cũng chẳng bao giờ còn
tin vào một ngày ta còn gặp lại
Ta từng cho nhau niềm tin
Một niềm tin nặng hơn mạng sống
Nhưng cách bây giờ ta lặng im
Nhìn nhau vật vờ từng ngày sống
Nếu ta có biết rằng ai
cũng khổ khi mất nhau
Nếu em có biết rằng có
những đêm tôi không ngủ
Chỉ vì chợt đâu đó thấy em
Trong góc suy tưởng nơi hoài niệm
tôi viết đầy quanh 4 bức tường