Tụi mình vẫn còn trẻ, buông lời lẽ làm tổn thương nhau
Em không để nước mắt phải rơi xuống, nên cổ phải giương cao
Rõ ràng đôi mắt có màu đen, hôm nay cớ sao lại đỏ thắm
Trong giấc mơ như mọi lần, đã không còn thấy anh rõ lắm
Đèn trong phòng lại mờ đi, và những nỗi niềm lại cấu xé
Biết nói dối khi mắt sưng lên và lần bỏ bữa đã giấu mẹ
Nơi bọn mình từng đặt chân, tiếng cười bỏ ngõ người đâu mất
Trả nhau về với biển người, mới thấy rõ ai nhớ lâu nhất
Hôm nay anh có người mới, trái tim em gần như bể đôi
Mọi lời nói giờ là quá khứ, lời hứa thuở đó cứ để trôi
Dưới góc nhìn của người khác, những điều đã qua không dáng nhắc
Em vẫn mong mình nhìn đúng người, ở thời điểm còn sáng mắt
Hóa ra không phải em khó chiều, mà là ngày người đã hết thương
Nhìn trước gương sao vẫn thấy, trái tim lắm thảy nhiều vết thương
Trờ thành điều cũ kỹ, rửa mắt từ đêm đến sáng trời
Cái em gọi là đáng giá, hóa ra tất cả là đáng đời
Nợ chùa Thiên Mụ một lời khấn, nợ đôi mắt lần ngắm Thiên Đăng
Sao không thử yêu em chút nữa mà việc quên em đã siêng năng
Hôm đó trời đẹp lắm, có mỗi mình em là còn khóc
Mục tiêu đặt ra chỉ thiếu mỗi anh, là có thể tròn mốc
Đâu ngờ đời cho em cú sốc, cứ thế mất trắng chẳng nương tay
Thế giới của em là hắn ta, giờ có người khác đến thương thay
Tay không nắm được nắng vàng, túi không đựng vừa cả đám mây
Bạc tiền cũng không đáng giá, bằng tình cảm đã dám xây
Đem ký ức cất vào trong tủ, cho cái gì cũ sẽ tự khắc phai
Người ta nói đôi mắt em buồn, mà đâu ai biết từng là mắt nai
Năm tháng mang mùi nước mắt, là chuyện thường tình ở chốn dương gian
Đừng tin kẻ hứa quá nhiều, yêu đến chết đi thịt nát xương tan
Em chối bỏ những ngày xanh, để tự chính mình ôm xám khói
Giả sử lần nữa đi, dẫu có thương anh cũng chẳng dám nói
Em từng khóc ở trong mơ, vì cùng anh thề trước cha xứ
Nhìn những gì anh làm đi, liệu có xứng đáng được tha thứ
Em hôm nay trông khác lắm, sao để mắt sưng đến nỗi này
Tại đâu ai biết đâu, em khóc đều đặn thế mỗi ngày
Ăn nửa buổi ngủ nửa giấc, chưa từng đề cập để kể nhau
Anh đâu có thương em, nên chân thành luôn để sau
Giá mà năm tháng kia biết nói, sẽ trả lời được dài bao lâu
Giá mà đại dương kia chẳng rộng, mãi mãi không đo được cao sâu
Giá mà anh thương em chút nữa, sẽ có đôi người chẳng rời xa
Giá mà...mỗi ngày mở mắt là trời hoa
Nợ chùa Thiên Mụ một lời khấn, nợ đôi mắt lần ngắm Thiên Đăng
Sao không thử yêu em chút nữa mà việc quên em đã siêng năng
Hôm đó trời đẹp lắm, có mỗi mình em là còn khóc
Mục tiêu đặt ra chỉ thiếu mỗi anh, là có thể tròn mốc
Đâu ngờ đời cho em cú sốc, cứ thế mất trắng chẳng nương tay
Thế giới của em là hắn ta, giờ có người khác đến thương thay
Tay không nắm được nắng vàng, túi không đựng vừa cả đám mây
Bạc tiền cũng không đáng giá, bằng tình cảm đã dám xây