Hồng trần trên đôi cánh tay, 
họa đời em trong phút giây 
Từ ngày thơ ấy còn ngủ mơ đến khi em thờ ơ 
Lòng người anh đâu có hay, 
một ngày khi vỗ cánh bay 
Từ người yêu hóa thành người dưng đến khi ta tự xưng 
Thương em bờ vai nhỏ nhoi, 
đôi mắt hóa mây đêm 
Thương sao mùi dạ lý hương 
vương vấn mãi bên thềm 
Đời phiêu du cố tìm,một người thật lòng 
Dẫu trời mênh mông, anh nhớ em 
Chim kia về vẫn có đôi, sao chẳng số phu thê 
Em ơi đừng xa cách tôi, trăng cố níu em về 
Bình yên trên mái nhà, 
nhìn đời ngược dòng 
Em còn bên anh có phải không 
Trời ban ánh sáng, năm tháng tư bề, dáng ai về chung lối 
Người mang tia nắng nhưng cớ sao còn tăm tối 
Một mai em lỡ vấp ngã trên đời thay đổi 
Nhìn về anh, người chẳng khiến em lẻ loi 
Nhặt một nhành hoa rơi, đoạn đường về nhà thật buồn em ơi 
Dòng người vội vàng giờ này tình ơi, tình ơi, tình ơi, em ở đâu rồi? 
Lặng nhìn bờ vai xưa, tựa đầu mình hỏi rằng khổ chưa 
Đành lòng chặn đường giờ đừng đi, đừng đi, đừng đi vì câu hứa 
Trời ban ánh sáng năm tháng tư bề, 
dáng ai về chung lối 
Người mang tia nắng nhưng cớ sao còn..tăm tối 
Một mai em lỡ vấp ngã trên đời, thay đổi 
Nhìn về anh, người chẳng khiến em lẻ loi.