Nơi nhân gian sum vầy
Anh có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Ngày lang thang!
Trong cơn mơ không veston không cà vạt
Không nhiều Than Thở dẫu
mình hay mơ về Đà Lạt
Đi cho vai áo bạc màu
những hành trình dài
Để khi ta thay áo mới nhìn
lại đã thành hình hài
không có đường nào khó,
chỉ có chân ngại lối a
cuối con đường dần ló mặt
trời, lên ua màn tối qua
nắng ươm ta màu đời, mai
ta mọc thành cây cao
và khi gió ru ca cội nguồn
ôi mình hôm qua đây sao?
vẫn bước đi, cười trên
môi làm giấy thông hành
gói gém câu ca vào trong hành
trang vì thiếu nó thấy không đành
chất thêm chút bình yên,
gói lại bằng tình duyên
ta đi tìm mắt bão đời vì trong
cơn bão mới nhẹ lòng, mình yên
cho riêng ta lang thang thôi
để nhạc đời không lạc điệu
lòng người sâu vời như bầu
trời, ai đo đạc, liệu?
a bao nhiêu, giữa con
đường vắng nắng tan hoang
ngày nào còn khát thì ngày
đó ta còn lang thang!
Nơi nhân gian sum vầy
Anh có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Nơi nhân gian sum vầy
Anh có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Nếu em hỏi cho đến bây giờ
tại sao anh vẫn lông bông ?
"Vì anh muốn khoác bụi lên mình
cho tâm hồn đỡ tồng ngồng"
Vì cuộc đời công bằng,
cũng chỉ một lần để sống
Người ta mơ nhà mơ cửa,
còn anh mơ núi mơ sông
Rồi cũng sẽ đến một ngày
tóc như mây mờ trắng óa
Rồi sẽ tiếc khi trở về già
tuổi đời bây giờ ngắn quá
Thanh uân ngủ vùi chăn
ấm, đời như mãi mùa đông
Nên anh trải đời trong nắng
gió như con thú hoang sổ lồng
Đường nào đi được hết?
trán nào còn nhăn mãi?
Muốn cùng em hút chung điếu
thuốc để khói mù cả Căng Chải
Vì đất nước mình còn lạ,
cần chi đâu nước ngoài
Đặt chân lên tất cả mọi
miền là ước mơ ta ước hoài
chẳng cho mình là lãng
tử, đã đi được mấy đâu
chẳng cho mình là nghệ
sĩ, đã viết được mấy câu
chẳng tự do đến mức buông lơi như DsK
Nhưng nếu một ngày đôi chân ngừng
lại thì thà anh đi chết ngay
Nơi nhân gian sum vầy
Anh có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Nơi nhân gian sum vầy
Anh có nghe thấy
Tiếng réo gọi tâm hồn
Ngân vang đâu đây
Đi với anh đến cùng trời cuối đất
Để nếm yêu thương không
dùng lời muối mật
Mình sống chẳng tự cao,
hay việc gì phải cúi mặt
Đi đi em, do dự trời tối mất
Anh đưa em đi đến nơi ít người qua
Nơi vầng trăng mỏng cong veo tít trời a
Nơi những vì sao chẳng
phải nép sau nóc nhà
Nơi đặt lưng uống đầu
chẳng nặng chuyện ngày qua
Có đường cong như mi em, có
đường thẳng như sống mũi
Có đường ngắn có đường
dài, đi về đâu ai đoán nổi
Anh sẽ đưa em qua hết,
cho tóc bạc đi vì bụi
Có gian khó, có mệt nhoài
ta mới tạc ghi vào cội
Đi với anh, và tạm quên chuyện tương lai
Giờ đây quan trọng với anh
là: tóc em còn đương dài
Môi em còn nồng thắm,
mắt em như sương mai
Đi thật a để khi trở
biết chắc mình thương ai
Cho tôi đi theo với
Nơi anh đi về
Về nơi đẹp trời hơn
Tràn đầy đam mê
Tôi quên đi năm tháng
Yêu thương không còn
Cần thêm mùi rượu vang
Và đồ ăn ngon
Vì ngày lang thang vẫn còn dài
nên ta không kéo ga thật sâu
Vì đôi chân và mặt đường
vốn dĩ nó không a được nhau
Vì lá thì rơi, sương thì đọng
,đá bất động, người thì đi
Nên tóc còn anh, máu còn
nóng, nằm một chỗ để làm chi?