CẢNH ĐI ĂN XIN
T.LỰC: Chị Hai ơi!
Em mệt quá à..
Em đi hỏng có nỗi
nữa chị ơi..
N.XUÂN: Em ơi..chị cũng mệt nữa.
Hỏng ấy mình lại đằng kia
ngồi nghỉ mệt chút xíu,
rồi mình đi nghen em.
T.LỰC: Dạ..Chị Hai ơi!
Em nói bụng quá à..
N.XUÂN: Em đói bụng hả?
T.LỰC: Dạ..Chị Hai ơi!
Hỏng ấy mình đi tìm cha
đi chị Hai,
em nhớ cha nhiều lắm.
Em hỏng biết,
là cha còn sống
hay cha đã chết nữa..?
N.XUÂN: Cha đâu có chết.
Cha ở ngoài biên cương
giết giặc đó em.
T.LỰC: Nếu mà cha còn sống,
thì mình đi tìm cha
đi chị Hai.
N.XUÂN: Cha ở ngoài biên ải
xa lắm, làm sao
chị dẫn em đi tìm cho được.
T.LỰC: Nhưng mà em muốn
gặp cha à, em nhớ cha..huhu..
N.XUÂN: Lực..em ngoan
em giỏi chị thương.
Nín đi em.
T.LỰC: Em mệt quá chị Hai ơi.
N.XUÂN: Em mệt lắm hả?
Chị cũng mệt giống như em,
biết làm sao bây giờ?
T.LỰC: Chị Hai ơi chị Hai,
mình kiếm cái gì
mình ăn đi chị Hai.
N.XUÂN: Lực ơi..
Ở đằng kia có làng kìa,
hỏng ấy mình đến đó
mình xin miếng cơm ăn
đi Lực.
T.LỰC: Chị Hai ơi..
nhưng mà em đi
hổng có nỗi nữa.
N.XUÂN: Ráng đứng lên
đi với chị.
Giỏi chị thương nha em.
T.LỰC: Chị Hai ơi..
hỏng ấy..chị Hai cõng em đi.
N.XUÂN: Em đi hổng nỗi nữa hả?
Hỏng ấy..em cầm cái này đi,
để chị Hai cõng em.
T.LỰC: Dạ..
LÝ CON SÁO
N.XUÂN: Thương...thân em tôi.
Trên bước phong trần cút côi..ơ..ớ..ơ.
Đường chập chùng xa xôi..
Sương rơi buốt lạnh thân này.
Nghìn trùng xa mà mắt lệ đầy.
Dò kiếm tìm
cha nơi ải quan.
Bình minh mai
mình sẽ đi tìm cha.
Cố sức tàn
mặc cho bão giông.
Dẫu gian nan
em cũng không hề than.
T.LỰC: Cha...cha ở đâu.
Có biết con khờ bơ vơ..ơ..ớ..ơ.
Đường dặm trường chông gai..
Gió sương buốt lạnh thân gầy.
Không cơm cháo qua ngày.
Cầu mong người
cho con bữa ăn.
Rồi mai đây
con gắng công đền ơn.
Bà con giùm
thương bố thí cho.
Con..khắc ghi
ơn đức sâu ngày..sau...
THOẠI
N.XUÂN: Dạ..con cầu xin
bà con cô bác
nhủ rộng lòng thương.
Ban cho chúng con
đồng tiền bát gạo.
Để cho chúng con
lây lất qua ngày
đi tìm cha,
tui con mất mẹ rồi.
T.LỰC: Dạ..tụi con khổ lắm.
HOÀI TÌNH
N.XUÂN: Dạ cầu...
xin...
Bà con cô bác,
nhủ lòng thương.
Trẻ thơ côi cút lạc loài.
Mẹ sớm qua đời.
Thân con cám cảnh..mồ côi.
N.XUÂN: Lực ơi..em ráng hát đi.
Bà con cô bác
cho mình ăn cơm,
hát đi em.
T.LỰC: Trời đêm..a..a..
Nằm co ro
bên mái hiên nhà ai.
Nhớ thương cha
mắt lệ đong đầy..
Xin hãy thương tình...
nhờ ơn cô bác..giúp cho..hichic..
N.XUÂN: Dạ Cầu...xin..a..a..
Bà con cô bác làm ơn.
Bố thí cho
chén gạo đồng tiền.
Đỡ dạ qua ngày..
con xin ghi khắc ân..sâu...
THOẠI
N.XUÂN: Dạ..con cảm ơn
bà con cô bác thương tình,
đội ơn bà con nhiều lắm.
T.LỰC: Chị Hai ơi,
em mệt quá à.
N.XUÂN: Em mệt lắm hả em?(T.LỰC: Dạ)
Để chị dẫn em đi
kiếm chỗ nào ngồi nghỉ nha.
CẢNH KHU NGHĨA ĐỊA
N.XUÂN: Đây..vào đây nghỉ chân
chút xíu đi em.
Lực ơi Lực,
mộ của mẹ mình nè Lực ơi.
T.LỰC: Đúng rồi..
mộ của mẹ mình nè chị, Mẹ...
N.XUÂN: Mẹ..mẹ ơi
chúng con nè mẹ ơi.
T.LỰC: Chị em con
khổ quá mẹ ơi..
N.XUÂN: Mẹ ơi..
mẹ đi đâu lâu quá,
mẹ hổng về
với tụi con vậy mẹ.
T.LỰC: Chị Hai ơi..
Sẵn có đồ ăn ở đây nè,
mình cúng mẹ xong
rồi mình hả ăn nha chị Hai.
N.XUÂN: Ừa..cúng mẹ đi em.
T.LỰC: Tụi con mới xin
được nhiều đồ ăn
lắm nè mẹ ơi.
N.XUÂN: Mẹ ơi..
Có cơm nữa nè mẹ ơi,
con là Nghi Xuân.
T.LỰC: Con là Tấn Lực.
N.XUÂN: Con vái hương hồn
của mẹ linh thiêng,
về đây hưởng tạm
với chúng con
miếng cơm này nha mẹ.
Mẹ về
với tụi con nha mẹ.
T.LỰC: Chị Hai ơi..xong rồi
mình ăn nghen chị Hai.
N.XUÂN: Ừa..em ăn đi.
T.LỰC: Cái này của chị Hai nè,
cái này của em.(ĂN BỊ SẶC)
N.XUÂN: Em sao vậy?
T.LỰC: Sáng giờ hổng ăn cái gì,
giờ ăn nó mắc nghẹn.
N.XUÂN: Ăn từ từ thôi em.
T.LỰC: Chị Hai ơi..
em buồn ngủ quá hà.
N.XUÂN: Em nằm xuống đây đi,
chị quạt cho em ngủ.
T.LỰC: Thôi..em không dám
ngủ ở đây đâu, em sợ lắm.
N.XUÂN: Sao vậy em?
Có gì đâu mà em sợ.
T.LỰC: Em sợ ma.
N.XUÂN: Hổng có sao đâu,
đây là mộ của mẹ mình mà.
Có mẹ mình ở đây,
ma không có nhát
hai chị em mình đâu.
Em đừng có sợ.
T.LỰC: Có mẹ ở đây,
ma nó không nhát
hai chị em mình hả?
N.XUÂN: Ừa..em ngủ đi.
T.LỰC: Chị Hai ơi..
em ngủ hỏng có được.
N.XUÂN: Sao vậy em?
T.LỰC: Hổng ấy..chị Hai ru em
giống như hồi xưa
mẹ ru em đó,
thì em ngủ mới được à.
N.XUÂN: Vậy em nằm xuống đi,
để chị hát ru cho em ngủ há.
RU HÒ
N.XUÂN: Ầu ơ...
còn cha còn mẹ thì hơn..
Không cha mất mẹ
như đờn đứt dây...
GỌI HỒN
C.HOA: Bớ Tấn Lực, Nghi Xuân.
Có mẹ là Cúc Hoa,
về thăm các con đây.
Lai tỉnh bớ
Nghi Xuân, Tấn Lực.
T.LỰC: Mẹ, mẹ ơi..Chị Hai ơi.
N.XUÂN: Chị nghe tiếng của mẹ.
T.LỰC: Mẹ kêu chị em mình
đó chị Hai ơi.
C.HOA: Mẹ đây nè hai con.
T.LỰC: Mẹ...
N.XUÂN: Mẹ...
T.LỰC: Mẹ đi đâu lâu quá à..
N.XUÂN: Mẹ..mẹ đi lâu quá,
dì Tào Thị ở nhà
đánh đập tụi con.
Dì ác lắm mẹ.
Dì đuổi tụi con ra khỏi nhà,
thân rách rưới lang thang
đi đầu đường xó chợ.
Tụi con khổ lắm mẹ ơi.
T.LỰC: Dì đánh con
chảy máu đầu,
tay chân bầm tím hết luôn nè mẹ.
N.XUÂN: Dì ngắt nhéo tụi con
bầm tím hết luôn à.
VỌNG CỔ
C.HOA: Trời ơi!
Nghe hai con nói
mà lòng dạ xốn xang
tim gan tôi
đứt từng đoạn..ruột...
Thế mới hay
mấy đời bánh đúc có xương
mấy đời mẹ ghẻ
mà thương con...
chồng.
Nhìn hai con
mà lệ chảy đôi dòng.
Vì mạng số
vô phần ngắn ngủi,
bỏ con tôi lại dương trần
côi cút bơ vơ.
Cha của nó
bận việc binh đao
ngoài biên ải,
bỏ con tôi lại nhà
họ hành hạ con tôi.
Con nhà quan
mà lang thang
xó chợ đầu đường,
rách áo đói cơm
thật là đau khổ..a..a..
T.LỰC: Mẹ ơi..mẹ về đây
mẹ ở với tụi con
luôn đi mẹ.
Mẹ đừng có bỏ tụi con
đi nữa nghen mẹ.
N.XUÂN: Mẹ đừng có bỏ tụi con
đi đâu nữa nha mẹ.
C.HOA: Hic..hic..
Trời ơi..
linh hồn và thể xác của tôi
đã lìa xa cõi thế,
mà hai đứa con nó ngỡ như tôi
còn sống ở dương trần.
Tội nghiệp con tôi
sao bạc phước vô phần.
Còn nhỏ dại
phải chịu mồ côi me,
nên khổ sở trăm bề
cay đắng gian nan.
Con đừng khóc nữa con ơi,
mẹ thêm khổ hận
chín chiều ruột đau.
Nhìn con lệ mẹ tuôn trào,
trách cho Tào Thị
bạo tàn mà làm chi...a..a..
THOẠI
N.XUÂN: Mẹ ơi..Dì Tào Thị
bắt tụi con
đi chăn gà chăn vịt,
chiều tối mới cho về.
Em con nó đói bụng,
dì hổng cho ăn.
Mà còn đuổi tụi con
ra khỏi nhà luôn.
Tụi con khổ lắm mẹ ơi.
T.LỰC: Da..tụi con
khổ lắm mẹ ơi.
Mẹ về ở luôn
với tụi con nha mẹ.
C.HOA: Trời ơi..con nhà quan
mà ăn bận rách rưới
như vậy sao con?
N.XUÂN: Mấy bộ đồ mới
mẹ may cho tụi con,
dì hổng có cho mặc.
Dì đem dì đốt hết trơn
hết trọi rồi mẹ ơi.
T.LỰC: Còn còn
có một bộ này à mẹ.
C.HOA: Tấn Lực,
Nghi Xuân..con là chị
phải ráng lo cho em con nghe con.
Con hãy xích lại gần đây,
để mẹ chải đầu lại cho con.
N.XUÂN: Dạ..
C.HOA: Nghi Xuân..con là chị
không có mẹ ở bên cạnh,
con phải ráng
bảo ban em nghen con.
Trời đã về khuya,
sương đêm xuống lạnh.
Hai con hãy gục đầu
vào lòng mẹ,
để mẹ sưởi ấm cho hai con.
Bình minh lên,
hai con hãy đi về hướng Tây.
N.XUÂN: Đi về hướng Tây
chi vậy mẹ?
PHỤNG HOÀNG
C.HOA: Hai con hãy đi
về hướng Tây đó.
Sẽ gặp được
ông bà ngoại của hai...
con.
Sẽ được trùng phùng ông cháu..
Rồi hai con sẽ khỏi đói..
Mẹ đã chỉ đường,
con hãy về
quê ngoại nương thân.
N.XUÂN: Mẹ có đi
với con không mẹ?
C.HOA: Còn đây là lá huyết thư..
Mẹ viết gởi lại nỗi niềm..
[Hai con ơi
đây là những lời tâm huyết.]
Khi nào..hai con
gặp được cha của hai con..
[Nghi Xuân,
con nghe mẹ dặn đây.]
Con hãy trao thư.
Và nói rằng
mẹ đây đau xót vô vàn..
Khi thấy hai con
sống nơi dương trần..
Đói rách gian nan,
cũng bởi tay Tào Thị..
Mẹ điên muốn đội mồ lên,
để hỏi tội kẻ ác tâm.hic..hic..
T.LỰC: Mẹ ơi..
Mẹ đừng có khóc,
mà làm cho hai con rơi lệ..
Gặp được mẹ đây
chúng con quá vui mừng..
N.XUÂN: Hai con
nhớ mẹ ngày đêm,
mà..lệ chảy tuôn..dòng..
THOẠI
C.HOA: Hai con đừng khóc nữa,
mà làm cho mẹ
tan nát cả tâm can.
Nghi Xuân, Tấn Lực..
Hai con hãy nằm
xuống đây đi.
Nằm xuống đi con,
để mẹ hát ru cho hai con ngủ.
N.XUÂN: Lực ơi..mẹ hát ru
cho hai chị em mình
ngủ kìa Lực,
nằm xuống ngủ đi em.
T.LỰC: Dạ..
HÁT RU
C.HOA: Ầu ơ....
gió đưa cây cải về trời.
Rau râm ở lại..
chịu lời đắng..cay...
Trời đã sắp bình minh,
đã đến giờ âm dương
chia lìa đôi ngã.
Hai con ở lại,
mẹ phải đi rồi.
T.LỰC: Mẹ ơi..(LA)
con lạnh quá mẹ ơi.
Mẹ ơi..mẹ đâu rồi,
chị Hai ơi..
N.XUÂN: Mẹ ơi, mẹ ơi..
Mẹ bỏ tụi con
đi nữa hả mẹ ơi, mẹ ơi...
T.LỰC: Mẹ..mẹ đừng bỏ
tụi con đi mà mẹ.
N.XUÂN: Mẹ..sao mẹ lại
bỏ tụi con đi
nữa vậy mẹ?
T.LỰC: Mẹ đừng bỏ đi nữa mà.Huhu..
C.HOA: Mẹ đâu muốn
xa lìa hai con.
Nhưng vì hoàn cảnh âm dương
hai đường cách biệt,
mẹ đành gạt lệ sầu
để xa các con.
T.LỰC: Con hổng chịu đâu.
Con không hiểu gì hết á,
con không chịu đâu.
C.HOA: Thôi..hai con
hãy nằm xuống ngủ đi,
mẹ không bỏ hai con đâu.
T.LỰC: Mẹ nhớ nghen mẹ,
đừng bỏ tụi con
nữa nha mẹ.
C.HOA: Nằm xuống đi hai con.
T.LỰC: Mẹ hứa,
mẹ đừng bỏ đi nha.
Mẹ đưa tay
con nắm cho chắc,
con mới chịu à.
N.XUÂN: Con cũng nắm tay
mẹ nữa.
C.HOA: Mẹ không bỏ đi nữa
đâu hai con.
N.XUÂN: Mẹ không bỏ đi nữa đâu,
nằm xuống ngủ đi em.
HÁT RU
C.HOA: Ầu..ơ...
mồ côi cha mẹ bơ vơ.
Như gà mất mẹ..
như chim lạc..đàn.hic..hic..
Con ơi..mẹ đâu muốn
xa lìa hai con.
Nhưng vì hoàn cảnh
âm dương cách biệt.
Mẹ không thể nào
ở lại với hai con
thêm được nữa.
Đến giờ mẹ phải đi rồi.
Vĩnh biệt hai..con...
T.LỰC: Mẹ ơi...mẹ ơi...(LA)
Mẹ đâu rồi mẹ ơi...
Chị Hai ơi
mẹ đi nữa rồi chị Hai ơi..huhu..
N.XUÂN: Mẹ..mẹ đâu rồi,
sao mẹ hứa rồi
mà mẹ bỏ tụi con đi. Mẹ ơi...