Tôi sinh ra giữa lòng miền Trung
Miền thùy dương, ruộng hoang, nước mặn, đồng chua
Thôn xóm tôi sống đời dân cày
Quê hương tôi ấp ủ Trường Sơn
Quê hương tôi là đây nước chảy xuôi nguồn
Sông cát dài biển xanh Thái Bình
Ðêm trăng cao tiếng hò à ơi
Lời mẹ ru, trẻ thơ giấc ngủ hiền ngoan
Và trai gái quê gửi lời chân tình
Qua bao nhiêu tuổi đời ngả nghiêng
Quê hương tôi tả tơi khói lửa điêu tàn
Thôn xóm làng ngẩn ngơ lầm than
Hò ơi, Hương Giang ơi, giã từ kinh thành mộng mơ
Lòng tuổi xanh, chia tay nhau biết trở về mô? Ơi hò
Ðây phương Nam, lúa xanh bóng dừa uốn quanh
Ai sức trai đem cánh tay vẫy vùng ngày mai
Người đi đem dân ca, tiếng hò, tiếng hò miền Trung
Về miền Nam cho nhau nghe những lời thở than giống nòi
Ta chia nhau tiếng vui, tiếng buồn nước non
Ta quên đi bao tiếc thương tủi hờn tuổi son
Một sớm mưa nhiều tôi rời thành xưa
Sông nước tiêu điều nhỏ lệ buồn đưa
Hắt hiu tâm hồn vì không có ai tiễn mình đi một lần vui
Tháng năm bẽ bàng tình duyên
Nghe tiếng chuông chùa ngân vọng từ xa
Sao thấy trong lòng một trời quạnh hiu?
Nước mưa vô tình làm hoen mắt ai
Núi Ngự như chặng đường đi
Vấn vương con đò bến xưa
Bóng dáng một người biết chừ ở mô mà tìm không thấy?
Nhớ những năm xưa, tà áo tím hồng, tạ từ mấy câu
Xa cố đô rồi nghe lòng sầu vương
Trăng nước đêm nào Vỹ Dạ mờ sương
Tháng năm âm thầm vọng về cố đô
Để tìm bóng người tình xưa
Để nghe những lời tiễn đưa
Để nhớ về ánh mắt biếc ơ
Để có những đêm dài
Không còn lẻ bóng, không lạnh vào hồn
Không buồn, không nhớ lúc trời sang đông
Để nhớ về ánh mắt biếc ơ
Để có những đêm dài
Không còn lẻ bóng, không lạnh vào hồn
Không buồn, không nhớ lúc trời sang đông
Để nhớ về ánh mắt biếc
Để có những đêm dài
Không còn lẻ bóng, không lạnh vào hồn
Không buồn, không nhớ lúc trời sang đông