Vân Thiên Tường
Trích đoạn: Đào Hoa Khách.
Biên soạn: Lê Đông Hải
0:19 Con Cha… Cha ơi!
Con in cha hãy ngừng tay…
Thứ tha cho nàng,
được sống ở trần gian,
đừng gây cảnh ly tan,
cho tâm hồn con phải vương mang.
Nổi đớn đau…,
của loan phượng chia đàn.
Cha Con ơi…!
Con đừng nên mơ mộng…
đừng để cho tâm thần giao động,
thương làm chi một cô gái “dâm loàn .
Con Cha! Cha ơi! Cha vừa nói
ai đã làm cho bình vỡ gương tan.
Có phải chăng là Hoa Tuyết Quân,
vì đã yêu nên phản bội cha con mình.
Cha Đúng! Nó đã yêu Cổ
Tây Phong. Con Trời ơi!
Nữ Đai huynh ơi! Đừng lo nghĩ.
Mà hãy nghe em nên điều trị.
Cho vết tử thương mau được mạnh lành.
Đại huynh ơi! Anh thấy trong mình,
vết tử thương có hành hạ
và đau nhức nữa không anh?
Con Tiểu muội ơi! Tuy
vết thương kia có hành hạ
làm cho ác thân anh đau nhức.
Nhưng cũng không bằng vết thương lòng
đã làm cho trái tim rạng nức,
từ hôm nay và mãi mãi về
sau không còn được kề
cận bên nhau chung đường
chung bước tình đã ly tan
khi em đành lỗi bến sang…thuyền…
Em đi bỏ lại sau lưng
bao kỷ niệm êm đềm.
Tiểu muội ơi! Có bao giờ em thấu hiểu,
thương cho lòng này đang
nặng trĩu bởi sầu thương.
Có nhiều đêm anh thờ
thẩn dưới trời sương,
mơ làm gió đẩy đưa vầng trăng sáng.
Nhưng giờ đây tâm hồn em
không còn trong trắng
tuổi thơ ngây đã chìm đắm
dưới lượng sóng bạc tình…
Nữ Thì ra, đại huynh đã yêu em à?
Con Phải…!
Nữ Vậy mà em nào đâu hay biết.
Mà…mà…đại huynh đã yêu em tự bao giờ?
Con 5. Quân muội ơi!
Anh đã yêu em từ cái thuở
em bắt đầu biết thẹn thùng
cúi mặt giận hờn khi
anh đắm đuối nhìn em.
Cứ mỗi lần thấy môi em thêm hồng,
mắt em thêm sáng thì lòng anh
ngập tràn niềm vui sướng.
Ôm mộng vào hồn anh mơ anh tưởng
nên thường ghen hờn
khi lũ bướm chờn ong.
Muốn nói yêu đương anh
lại ngại mình quá vội,
chừng hay ra thì em đã mở lối trao tình.
Thôi hết rồi những ngày mộng mơ,
Những chiều nhìn dáng em đi,
Còn chăng một mảnh tình si,
Tùng nghiêng liễu đổ, hạc về cùng trăng.