Rồi bất chợt cơn mưa ngâu em bước vội vã trong tay ai
Gió theo lối gió , mây đường mây duyên tình này đành chia làm hai
Góc phố nhỏ ta từng qua sao bây giờ lại hoang vắng
Mảnh tim lìa lạnh buốt giá đôi chân ngả ngiêng dưới ánh trăng
Có phải yêu người là ta đã sai vậy thì suốt đời ta sai mãi
Ta chấp nhận mình là kẻ thua cuộc để người có được một tương lai
Chỉ trách là (x Thượng đế chỉ cho ta gặp nhau
Không thể se duyên không thể gắn kết thôi thì ta quay về khởi đầu
Là một người dưng không hơn không kém chỉ biết mỉm cười cho người đi
Rồi bỗng một ngày thiệp hồng báo tin giọt nước mắt thấm đẫm hoen mi...
Ver :
Em đã không còn như ngày xưa khi chúng ta cùng chung bước
Nhịp chân của cả đứa chậm lại thôi thì em lùi... anh đi trước
Đoạn đường đó sao mà quá xa.... ta đi hoài mà không tới
Ngày này rồi qua ngày khác tay nắm mỏi dần... xa rồi sao em với
Cứ phút chốc lại buông nhau ra... em cố níu mà không được
Bàn chân nhỏ bé mỏi nhừ đã muốn khụy xuống nhưng thôi tiếp tục bước
Bước bước lại lùi về sau..... anh nhanh quá em theo không kịp
Tự rụt tay lại không làm cản trở con đường anh đi em không tiếp
Nói đơn giản, ta chán nhau, nhìn vào nhau không còn màu
Nét tương phản nó không giống nhau, cứ tiếp diễn là còn đau
Thấy cũng ngộ... người ta càng yêu càng say đắm
Còn mình càng lâu càng dài càng nhanh càng bễ tình tan và mau đắm
------------
Không gian hoang vắng, chỉ mỗi em nơi này
vì sao ta chia tay, hay vì ta đã hết yêu rồi
Bao ngày qua ta luôn có nhau, nhưng giờ đây chắc anh hiểu được
Rằng em, đã không còn như xưa