Khoảng trời yêu thương giờ tối tăm hết con đường 
Ước mong một mai phận duyên sẽ chẳng ngất ngưởng 
Tưởng rằng hạnh phúc sẽ không có những ràng buộc 
Còn lại mình anh quặn đau bạt ngàn vấn vương 
Nhìn lên cao chỉ mong sao mưa đừng thấm ướt vai áo 
Phải chịu đựng quá đủ rồi đứng giữa không gian vời vợi 
Có chuyện tình chẳng phụ mình đầy đọa không chút toang tính 
Mất một người cố gượng cười nát tan khát vọng đôi mươi 
Em ơi trả lời anh đi ,Anh nào có tội tình chi 
Mà giờ nước mắt đẫm mi ,Kí ức kia dày vò lí trí 
Cơn đau hằng đêm giằng xé 
Anh nói em nào muốn nghe 
Vậy thôi vì thương anh sẽ 
Nhẹ nhàng khẻ buông đôi cánh tay 
Lặng thầm nhìn về phía trước,Rời xa không chút tơ vương 
Lương tâm người sao chẳng thấy,Để đau thương a phải nhận lấy 
Người ta cận kề bên em, Đem đến cuộc sống ấm êm 
Quên đi người là quá khứ, Còn yêu nhưng chẳng thể giữ 
Phải quên một người thật sự khó lắm 
thương một người chẳng con tay nắm 
Nhìn lên cao chỉ mong sao mưa đừng thấm ướt vai áo 
Phải chịu đựng quá đủ rồi đứng giữa không gian vời vợi 
Có chuyện tình chẳng phụ mình đầy đọa không chút toang tính 
Mất một người cố gượng cười nát tan khát vọng đôi mươi 
Em ơi trả lời anh đi ,Anh nào có tội tình chi 
Mà giờ nước mắt đẫm mi ,Kí ức kia dày vò lí trí 
Cơn đau hằng đêm giằng xé 
Anh nói em nào muốn nghe 
Vậy thôi vì thương anh sẽ 
Nhẹ nhàng khẻ buông đôi cánh tay 
Lặng thầm nhìn về phía trước,Rời xa không chút tơ vương 
Lương tâm người sao chẳng thấy,Để đau thương a phải nhận lấy 
Người ta cận kề bên em, Đem đến cuộc sống ấm êm 
Quên đi người là quá khứ, Còn yêu nhưng chẳng thể giữ 
Em ơi trả lời anh đi ,Anh nào có tội tình chi 
Mà giờ nước mắt đẫm mi ,Kí ức kia dày vò lí trí 
Cơn đau hằng đêm giằng xé 
Anh nói em nào muốn nghe 
Vậy thôi vì thương anh sẽ 
Nhẹ nhàng khẻ buông đôi cánh tay 
Lặng thầm nhìn về phía trước,Rời xa không chút tơ vương 
Lương tâm người sao chẳng thấy,Để đau thương a phải nhận lấy 
Người ta cận kề bên em, Đem đến cuộc sống ấm êm 
Quên đi người là quá khứ, Còn yêu nhưng chẳng thể giữ 
Bàn tay anh không thể níu, còn yêu nên chẳng thể quên