[Tân cổ]:
Quan san nghìn trùng
dập dồn vó câu
Không dừng chân rủi dung
miệt mài
Dù nhọc nhằn mưa tuôn
sương rơi,
Không nản chân vì ai
Đường về trường an
khuất xa mây ngàn che lối,
Lòng nóng nao dâng tặng
thái chân
Quả lệ chi trái ngon đất lĩnh,
Ngày đêm nhớ đến
người thương...
[Vọng cổ]:
Thái chân ơi vừa biết được
thái chân ưa thích quả lệ chi
đất lĩnh..
thần xin đem chút tài kỵ mã
rời khỏi trường an
thương nhớ trên lưng ngựa
nâng niu giữ vẹn
quả ....tươi.... hồng
lòng nôn nóng khi nhìn
thấy dương phi cắn quả
thơm nồng thở khói như
mây long câu trổ tài thiên lý,
tại người nóng lòng
hay ngựa nản chân bon.
Đây tâm tình của
man tướng an lộc sơn,
cuồng nhiệt quá
thành vụng về khờ dại
lo trái mất ngon
còn hơn mất ải,
nâng niu quả lệ chi
còn hơn yêu quí bản
thân mình.
[Hồ Quãng]:
Quả lệ chi,
trái ngọt thơm lĩnh nam
Vó ngựa chẳng chùn
chân bước phi
Mời dâng nương nương
với bao ước nguyện chân thành,
Lòng đã, không màng
nỗi nhọc nhằn gian khó rồi
Á anh.. á à á ..anh á à ...
nói sao để vơi thói đời
luôn luôn đổi thay
Ta trách mình không may
số phận
Dù bên nhau trong tất gan.
[Vọng cổ]:
Thái chân ơi,
đường minh hoàng
giữ được nàng nhờ
ngồi trên ngôi cao tuyệt đỉnh
còn ta, ta sẽ chiếm lại nàng
bằng uy vũ của con tim
an lộc sơn này thề
dẫu cò làm cho trời đất
ngữa nghiêng, hay sức mạnh
sẽ làm phong ba bão tố,
ta phải dành lại thái chân
người ta yêu quí
gom cả giang san
về đặt dưới chan nàng
Đó là tâm tình của
man tướng an lộc sơn,
Yêu dương thái chân
không một ai có quyền
thay đổi
trời đất Hôm nay
bỗng giăng màu tang tóc,
Ta khóc cho nàng
hay đang khóc cho ta...