menu-iconlogo
huatong
huatong
avatar

Có Khi Nao Em Thấy [ Seven ]

#Phonghuatong
รєvєภhuatong
Lirik
Rakaman
Có khi nào em quên đi hết những lời mà anh từng mắng chửi

Suy cho cùng anh là người nhớ hết lời ngọt ngào em nhắn gửi

Chỉ là vài quan điểm nhất thời hai người không hiểu phải ly tan

Anh là ai ở trong cuộc đời ? Ở lại hay vẫn sẽ đi ngang ?

Có khi nào em mở lòng cười, cười thật tươi để anh không thấy ?

Cõi lòng anh chỉ là mơ hồ gói gọn buồn phiền thật nhiều trong đấy

Anh nghĩ mình là người đơn giản, nhưng phức tạp nó chiếm nhiều hơn

Cũng vui vẻ nhưng chỉ đôi lần vì anh rầu rỉ cũng đã nhiều hôm

Không phải em là người hay khóc, vứt nỗi buồn kia nằm lăn lóc

Mà là anh không được quan tâm, dù lúc bệnh anh cần người săn sóc

Anh chỉ nghĩ đơn giản mọi thứ, ai mang đến cảm xúc nhất thời ?

Yêu anh và ở cạnh anh, cùng anh đi qua khắp nơi đất trời

Nội tâm anh còn đang thắc mắc, ai trả lời anh "có khi nào"

Có khi nào tim anh trống chỗ mà người lại không chọn lối đi vào

Ở nơi em tiết trời se lạnh, nếu em cần vòng tay ôm lấy

Biên Hòa anh sẵn sàng dang tay cho em hơi ấm những chiều hôm ấy

Có khi nào những chuyện đời em…anh vẫn còn 1 chút liên quan…

Có ở lại hay bỏ mặc anh…chọn cất bước đi một cách hiên ngang…

Anh cần có một người nhắc nhở…khi điếu thuốc vẫn nằm trên môi…

Cần nhất là vượt qua trắc trở…khi mọi căng thẳng vẫn cứ lên ngôi…

Nếu mệt mỏi em có bên cạnh..…giúp cuộc đời anh một lần được sống…

Những bấp bênh vẫn còn trôi nổi…thì có kề cạnh cùng anh vượt sóng…

Có khi nào em đã mong mỏi…giống như anh chỉ nghĩ em thôi…

Mọi động lực ở trong cuộc sống…hãy giữ lấy nó đừng nỡ đem bôi….

Có chuyện buồn không kể anh nghe, hỏi tới em toàn úp mở

Chuyện tình yêu nó khác cuộc sống khi anh chẳng cần có ai giúp đỡ

Anh chỉ cần em hiểu anh thôi,để ý gì miệng đời thêm bớt

Tin ai thay vì tin em, tất cả anh dành cho em hết

Thích cuộc sống chỉ toàn màu hồng, màu cầu vồng ẩn hiện sau mưa

Sao đời anh bấp bênh nhiều thứ, nếm muộn phiền kia cũng đã lâu chưa?

Câu hỏi anh vẫn giữ trong đầu, ai trả lời như anh mong mỏi

Yêu một người kéo dài trăm năm tới khi bạc đầu vẫn không mong đổi

Có khi nào em nghĩ như anh, yêu mà chẳng bận tâm tính toán

Bỏ qua hết sai lầm đối phương, tự nguyện vì nhau mà luôn dính dáng

Đi cùng nhau qua từng chặn đường, luôn vui vẻ cùng với đối phương

Sống cơ cực qua những ngày dài nhưng khi hỏi tới vẫn sẽ nói "thương"

Có khi nào em nghĩ anh tài, trong cuộc sống này anh quá giỏi ?

Khi điếu thuốc vẫn còn cố xiết dẫu biết căn bệnh nắm trong lá phổi

Có khi nào em sẽ nhìn nhận mình đang yêu nhau hợp cách đương thời ?

Khi hai con người chẳng ở gần nhau, mà đang cách nhau là cả phương trời

Có khi nào những chuyện đời em…anh vẫn còn 1 chút liên quan…

Có ở lại hay bỏ mặc anh…chọn cất bước đi một cách hiên ngang…

Anh cần có một người nhắc nhở…khi điếu thuốc vẫn nằm trên môi…

Cần nhất là vượt qua trắc trở…khi mọi căng thẳng vẫn cứ lên ngôi…

Nếu mệt mỏi em có bên cạnh..…giúp cuộc đời anh một lần được sống…

Những bấp bênh vẫn còn trôi nổi…thì có kề cạnh cùng anh vượt sóng…

Có khi nào em đã mong mỏi…giống như anh chỉ nghĩ em thôi…

Mọi động lực ở trong cuộc sống…hãy giữ lấy nó đừng nỡ đem bôi….

Có khi nào em thấy được cảnh trong cổ họng anh luôn luôn có cồn…

Nhìn bề ngoài thì bình ổn đấy…nhưng sâu thâm tâm thì chẳng có hồn…

Anh chỉ cần những ngày mệt mỏi…được gặp em đã là đời yên…

Cần có em những lần lao dốc…thì em đưa anh được những lời khuyên…

Mong mọi chuyện được đơn giản hóa…nhưng mọi thứ đâu như mong muốn

Khi anh tệ thay vì giúp đỡ…thì em lại đứng từ trên trông xuống…

Vì cuộc đời này toàn phức tạp…đâu phải giống như câu chuyện cổ tích

Chính bản thân những lần vấp ngã phải tự rút ra bài học bổ ích..

Có khi nào em thấy anh không…khi khói thuốc nằm trong lá phổi…

Kể cả việc anh dùng chất cấm thì tâm trạng này cũng không khá nổi…

Chạy theo em đến khi cùng cực…để tâm hồn này phải đến thở dốc

Cố chấp rằng sẽ yêu một người… thậm chí ngu dại chẳng chịu mở óc

Có khi nào em cảm nhận được tất cả những lời anh đã biên thư…

Từ khi nào mà chuyện đôi mình…chỉ còn mỗi anh giữ lại riêng tư…

Rồi giờ thì anh lại bật khóc khi những tin nhắn từng khiến ta cười…

Thời gian có vùi lấp hết…mỗi lần vấp ngã trong cảnh xa người…

Có khi nào những chuyện đời em…anh vẫn còn 1 chút liên quan…

Có ở lại hay bỏ mặc anh…chọn cất bước đi một cách hiên ngang…

Anh cần có một người nhắc nhở…khi điếu thuốc vẫn nằm trên môi…

Cần nhất là vượt qua trắc trở…khi mọi căng thẳng vẫn cứ lên ngôi…

Nếu mệt mỏi em có bên cạnh..…giúp cuộc đời anh một lần được sống…

Những bấp bênh vẫn còn trôi nổi…thì có kề cạnh cùng anh vượt sóng…

Có khi nào em đã mong mỏi…giống như anh chỉ nghĩ em thôi…

Mọi động lực ở trong cuộc sống…hãy giữ lấy nó đừng nỡ đem bôi….

Lebih Daripada #Phong

Lihat semualogo

Anda Mungkin Suka