
Con Tim Mong Manh
Đếm chiếc lá rụng vàng
rớt rơi
bên hiên nhẹ nhàng
nhớ phút cuối dịu dàng
nắm tay
bên anh nồng nàn
đã xa một
thời bên nhau
nơi chỉ còn
mình em bước mau
và bỗng dưng
mình em nỗi nhớ
bơ vơ
Dĩ vãng đã nhạt nhòa
dấu yêu nay cũng đã xa
bóng dáng ấy giờ này
biết đang vui
nơi phương nào
vẫn riêng mình em
nỗi nhớ luôn mong chờ
và luôn ước mơ
một ngày mai
anh sẽ về đây
lại gần bên em
Giờ em khóc
nước mắt nhạt nhòa
kỷ niệm vỡ tan
bao ngày qua
dù đã biết
sẽ chẳng được gì
đành quay bước mau
người đi
đếm chiếc lá thu vàng
bằng giọt nước mắt
muộn màng lỡ lầm
mà người đâu hay chăng
Người đã nói
yêu em vậy mà
người đành nỡ quên
sao vội xa
giờ em vẫn nhớ
tháng ngày nào
tình ta trước
khi biệt ly
quên đi không sao đành
vì con tim
quá mong manh
quá yêu anh
người yêu ơi
biết chăng
em cần anh.
Dĩ vãng đã nhạt nhòa
dấu yêu nay cũng đã xa
bóng dáng ấy giờ này
biết đang vui
nơi phương nào
vẫn riêng mình em
nỗi nhớ luôn mong chờ
và luôn ước mơ
một ngày mai
anh sẽ về đây
lại gần bên em
Giờ em khóc
nước mắt nhạt nhòa
kỷ niệm vỡ tan
bao ngày qua
dù đã biết
sẽ chẳng được gì
đành quay bước mau
người đi
đếm chiếc lá thu vàng
bằng giọt nước mắt
muộn màng lỡ lầm
mà người đâu hay chăng
Người đã nói
yêu em vậy mà
người đành nỡ quên
sao vội xa
giờ em vẫn nhớ
tháng ngày nào
tình ta trước
khi biệt ly
quên đi không sao đành
vì con tim
quá mong manh
quá yêu anh
người yêu ơi
biết chăng
em cần anh.
Quên đi không sao đành
vì con tim
quá mong manh
quá yêu anh
người yêu ơi
biết chăng
em cần anh.