Máu tươi phủ trên áo quân nhân ngàn thu
Dấu chôn tình nhi nữ trong phong nhạn thư
Ngón tay đàn lướt qua xác hoa điêu tàn
7 năm câu luyến ca chưa trọn
Trước di ảnh ai khẽ châm 3 tầng hương
Sứ quan đạp lên nỗi đau xưa còn vương
Ánh trăng thề đánh rơi vỡ ra trăm mảnh
Mộng Giang Nam ngỡ như quên lãng
Nàng khoác áo phượng mồ liễu xanh vùi thân
Trải xuân thu nơi sông núi thôi dừng chân
Tỉnh cơn mê giữa đêm ngọn nến trong khói sương
Phủ lên chín vạc che lấp dung mạo xưa
Đập vỡ chén ngọc, đoạn kiếp cho hồng nhan
Mực nghiên tan trên trang giấy ai còn nhớ
Đàn hương kia đã phai, hồi ức theo gió bay
Người năm ấy lệ vẫn rơi đầy ống tay
Tháng 3 trời phương bắc thê lương từng cơn
Nữ nhi hồng chưa cất nung trên lò than
Thế nhưng người nay cũng xa, vui với vinh hoa rồi
Nào để tâm đến nàng một câu hứa
Tuồng vãn thế sự đành quấn theo màu tang
Tựa như xuân thu phai úa theo thời gian
Tần lâu trông gió đông, lại khóc cố nhân
Đường xưa bóng quạ lẻ mang oán than về đâu
Vùi lấp nỗi tuyệt vọng, nhảy xuống nơi lầu cao
Người ngang qua mau quên lãng đi dung mạo ta
Mười năm tương tư đánh rơi, chẳng muốn buông ngón tay
Mộng vong nữ lại để cho gió âm thổi bay
Đàn dứt máu đỏ chảy khắp khuê phòng y
Chì than tô trên mi liễu kia nhạt phai
Mồ xây xong khi cố nhân, một bóng nơi núi sông
Còn nghe tiếng ngọc cầm đưa tiễn thân hồng nhan
Người năm ấy không thấy đâu rêu phong trên tầng ngói xanh
Màu thê lương ngỡ như phủ lên mấy thu
Vạn niên cũng như mây, chôn dấu một câu thề
Khuê phòng hương tiêu vắng y ngọc vỡ
Mộng xưa ta khắc ghi tình nữ nhi