Đỉnh Kỳ Liên xa ngoài Ngọc Môn Quan, núi cao tuyết rơi đêm ngày
Ta từng qua, nơi Trường Thành chẳng nơi trú chân mưa không ngừng gió
Trong rừng sâu, anh hùng nào ẩn thân hóa mưa bên non sông này
Trên trời cao, kiếm lượn bay rạch ngang giữa đất trời
Ta từng qua, nơi Mạc Bắc mịt mờ, ánh dương đánh rơi sông dài
Ai truyền Khương Quản Hồ Cầm, triền miên khúc ca bất tận thổn thức
Anh hùng luôn xem trọng nhân nghĩa mới xứng xưng danh nơi giang hồ
Muốn đi khắp Thiên Địa kia phải trải bao tháng năm
Nếu như người nói Giang hồ một mảnh hồn
Mây trên trời cao sẽ mở ra cánh cửa
Nếu như người nói Giang hồ một nhánh sông
Xuyên qua ngàn năm nhìn chẳng thấu hồng trần
Ta từng qua, nơi Mạc Bắc mịt mờ, ánh dương đánh rơi sông dài
Ai truyền Khương Quản Hồ Cầm, triền miên khúc ca bất tận thổn thức
Anh hùng luôn xem trọng nhân nghĩa mới xứng xưng danh nơi giang hồ
Muốn đi khắp Thiên Địa kia phải trải bao tháng năm
Nếu như người nói Giang hồ một mảnh hồn
Mây trên trời cao sẽ mở ra cánh cửa
Nếu như người nói giang hồ một nhánh sông
Xuyên qua ngàn năm nhìn chẳng thấu hồng trần