Chiều tà trải dài trôi theo con sóng ngỡ như là 
Bức tranh về thời thiếu niên đi về nơi xa 
Mảnh buồm xa xăm mặc cho sóng đánh vỡ òa 
Đớn đau này vì ước mơ đáng chi mà 
Một đường mịt mờ mang theo gió cát đến phương xa 
Có nơi nào xuân ghé ngang nơi người đi qua 
Dịu dàng thời gian phủ lên má khẽ mơn man 
Chúng im lặng, chẳng nói năng, chẳng giao hòa 
Hy vọng bao trông mong từng trông ngóng đều sẽ nở hoa 
Giang vòng tay dẫn lối chẳng ngại bão tố chẳng tha 
Hoa đào như câu ca, họa thanh xuân ngày đó hiện ra 
Mối tình xưa thắm thiết, cuồng si đến thật thà 
Hy vọng bao trông mong từng trông ngóng đều sẽ nở hoa 
Đem người trong cơn mưa, chở che dưới mái nhà ta 
Tháng ngày qua sẽ hóa từng đau thương đều sẽ nhạt nhòa 
Trong màn đêm nỗi nhớ bủa vây chẳng lìa xa. 
Một đường mịt mờ mang theo gió cát đến phương xa 
Có nơi nào xuân ghé ngang nơi người đi qua 
Dịu dàng thời gian phủ lên má khẽ mơn man 
Chúng im lặng, chẳng nói năng, chẳng giao hòa 
Hy vọng bao trông mong từng trông ngóng đều sẽ nở hoa 
Giang vòng tay dẫn lối chẳng ngại bão tố chẳng tha 
Hoa đào như câu ca, họa thanh xuân ngày đó hiện ra 
Mối tình xưa thắm thiết, cuồng si đến thật thà 
Hy vọng bao trông mong từng trông ngóng đều sẽ nở hoa 
Đem người trong cơn mưa, chở che dưới mái nhà ta 
Tháng ngày qua sẽ hóa từng đau thương đều sẽ nhạt nhòa 
Trong màn đêm nỗi nhớ bủa vây chẳng lìa xa. 
Hy vọng bao trông mong từng trông ngóng đều sẽ nở hoa 
Giang vòng tay dẫn lối chẳng ngại bão tố chẳng tha 
Hoa đào như câu ca, họa thanh xuân ngày đó hiện ra 
Mối tình xưa thắm thiết, cuồng si đến thật thà 
Hy vọng bao trông mong từng trông ngóng đều sẽ nở hoa 
Đem người trong cơn mưa, chở che dưới mái nhà ta 
Tháng ngày qua sẽ hóa từng đau thương đều sẽ nhạt nhòa 
Trong màn đêm nỗi nhớ bủa vây chẳng lìa xa. 
Trong màn đêm nỗi nhớ bủa vây chẳng lìa xa.