{Phụng hoàng 12câu}
Tôi đến Bạc...
Liêu..!
vào mùa cơn
gió chướng,
ngồi bên em
nghe bài dạ cổ.
Cung điệu bổng trầm
làm da diết lòng ai.
Người chưa quen
sao đêm nay,
mình cùng ngồi
hát khúc chung tình.
Chắc bởi vấn vương
đời nghệ sĩ,
hay tiếng tơ lòng
nên chưa hẹn
cũng chờ mong.
Bạc Liêu ơi.!
nơi đã sinh ra
bài dạ cổ ân tình.
Hò xự cống xê xang
xao xuyến tim mình.
Đã bao năm
lời ca như ru
như mộng
chấp cánh cho đời
bao nghệ sĩ tài danh.
Đất Bạc Liêu
đã trở thành
huyền thoại
bài Dạ Cổ
Hoài Lang
của bác Sáu Lầu.
Khúc hát tôi yêu
không biết tự
bao giờ.
Để bây giờ
tôi trở về
thăm lại đất
Bạc Liêu,
bao năm xa xứ
thành kẻ ly hương.
Khúc hát năm nào
đàn da diết
nhớ thương.
Tôi đi tìm em
người con gái ngày xưa
đã cùng tôi
Hát khúc hát chung tình.
Gặp lại nhau
mừng rơi nước mắt
giọt lệ tương phùng
ôi thương quá
hỡi bạn tình chung..
{VC5}:
Mười năm xa quê hương
bài Dạ Cổ Hoài Lang
đã trở thành
nổi nhớ.
Nhớ tiếng em ca
nhớ đêm hội ngộ
dù chưa biết chưa quen
chưa hẹn vẫn mong...
chờ.!
Hai chữ tri âm
đã có tự bao giờ.
Bài ca ấy
khơi nguồn tri kỷ,
tiếng tơ bổng trầm
nối nhịp tri ân.
Về đi anh dù còn đó
khó khăn,nhưng đẹp lắm
tình người xứ biển.
Biển cho quê hương
mênh mông đồng muối trắng,
nay những vuông tôm
đi mõi chân người.
{VC6}:
Cảm ơn Bạc Liêu
mãnh đất nhiều huyền thoại,
hào phóng chân tình
mến khách dừng chân.
Cảm ơn người
nhạc sĩ tài danh,
đã cho đời
bài ca Dạ Cổ.
Đêm Bạc Liêu
mênh mông nổi nhớ,
nổi nhớ nào
da diết lòng tôi.
Nhớ người
dù ở xa xôi,
về đi anh nhé
đất không phụ tình.
Một lần đến
để lòng vương nổi nhớ,
biển mặn mòi
ngọn gió chướng tôi yêu
Nhớ hoài
Xứ sở Bạc Liêu,
nhớ người con gái
nhớ điệu đàn Hoài Lang.!