Chàng nào thấu, khi ta nhẹ phiêu vũ ca
Tâm có nghĩ, huyền âm là ta tấu
Tâm có nghĩ, hoa dung cười lên sẽ say lòng nhân thế
Tâm có nghĩ, ta u sầu phai sắc hoa
Tâm có nghĩ, lệ châu cạn khô hết
Tâm có nghĩ, một màu tóc xanh nguyên kiếp sầu.
Nhẹ phiêu ngàn hoa rụng rơi, tầm mắt che sương mờ
Thuyền câu bờ sông làn sương phủ lên hoả đăng chóng tàn
Vẫn hi vọng, mộng say tựa tử sinh
Ta cười xem hồng trần tựa mây nước
Oán than rằng, sầu thương lòng này chẳng vơi, năm tháng dài.
Chàng nào thấu, khi ta nhẹ phiêu vũ ca
Tâm có nghĩ, huyền âm là ta tấu
Tâm có nghĩ, hoa dung cười lên sẽ say lòng nhân thế
Tâm có nghĩ, ta u sầu phai sắc hoa
Tâm có nghĩ, lệ châu cạn khô hết
Tâm có nghĩ, một màu tóc xanh nguyên kiếp sầu.
Dường như một năm lại trôi, lòng cớ sao mơ màng?
Màn đêm nguyệt quang rọi soi, vì ai lại thao thức sầu?
Khẽ than thầm, còn ai mà chẳng say
Tâm động lay, cảnh vật ngoài hiên đổi
Vấn minh nguyệt, rượu say đèn mờ kính dâng, ôn cố sự.
Chàng nào thấu, khi ta nhẹ phiêu vũ ca
Tâm có nghĩ, huyền âm là ta tấu
Tâm có nghĩ, hoa dung cười lên sẽ say lòng nhân thế
Tâm có nghĩ, ta u sầu phai sắc hoa
Tâm có nghĩ, lệ châu cạn khô hết
Tâm có nghĩ, một màu tóc xanh nguyên kiếp sầu
Chàng nào thấu, khi ta nhẹ phiêu vũ ca
Tâm có nghĩ, huyền âm là ta tấu
Tâm có nghĩ, hoa dung cười lên sẽ say lòng nhân thế
Tâm có nghĩ, ta u sầu phai sắc hoa
Tâm có nghĩ, lệ châu cạn khô hết
Tâm có nghĩ, một màu tóc xanh nguyên kiếp sầu.
Nhẹ phiêu ngàn hoa rụng rơi, tầm mắt che sương mờ
Thuyền câu bờ sông làn sương phủ lên hoả đăng chóng tàn
..........................