Chiều ráng đỏ bên quán nhỏ
Quán nhỏ không sáng tỏ
"Cho ly đen đá không đường anh ơi"
Chợt thấy đầu thuốc
bàn bên kia thoáng đỏ
Anh bồi bàn mang ra hai cốc
Một cho anh, một cho em
Tay em khuấy một trời oáy lốc
Cà phê đen, cà phê đen
Đủ chật để nhìn nhau cho thật rõ
Đủ tối để thấy khói kia lửng lơ
Đủ lặng nghe trang sách kia lật giở
Nơi đây quá đủ cho những gã hay mơ
Mình cùng chia nhau mảnh không gian này
Anh là thằng nhóc chân
anh không mang giày
Đầu anh chưa nghĩ quá nhiều điều sâu a
"Dối lòng sẽ bị quạ bắt diều hâu tha"
Tắt những cuộc gọi tắt cả email
Flow anh sẽ dắt tay em đi theo
Đến nột nơi chẳng ai biết là nơi nào
Nơi mà nỗi buồn trở nên bé tí teo
Nơi mà u sầu mỏng như là cánh ve
Nụ cười em nở tròn như là bánh e
Môi không cần son mắt không ướt nhòe
Nơi mưa không cần trú,
nơi nắng không cần che
Đôi khi anh đã quên đi hiện tại
Quên cả quá khứ quên luôn cả tương lai
Em có bao giờ thấy thời
gian như ngừng lại
Trong một khoảnh khắc
ta không nhớ mình là ai
Mình cùng chia nhau mảnh không gian này
Anh là thằng nhóc chân
anh không mang giày
Đầu anh không nghĩ quá nhiều điều sâu a
"Dối lòng sẽ bị quạ bắt diều hâu tha"
Em có thể gọi người như anh là gã điên
Vì điều đó đúng nên cũng thấy chả phiền
Ai cũng thay đổi chỉ có anh là bất biến
Em đang đối diện với gã
mơ không ngả nghiêng
Một lần em ơi em là ai em hãy quên
Những gì em có là cảm úc không có tên
Không có hạnh phúc, không có muộn phiền
Đối diện với em là gã trai bên bàn bên
Em có từng mơ, mơ những
giấc giấc anh tươi
Khi kim đồng hồ ngưng,
em có thấy lòng chơi vơi
Soi qua làn khói em soi rõ tim người
Không biết nói câu gì chỉ
biết ngồi hát ong cười
Muốn lại ngồi với em vào một chiều tàn
Lòng vui như thể nhặt được nhiều vàng
Tâm tư rộn rã tiếng con sóng ngoài a
Đông nhưng sao thấy
như đang nóng ngoài da
Mình lại chia nhau mảnh không gian này
Em là cô nhóc chân em không mang giày
Đầu em không nghĩ quá nhiều điều sâu a
"Dối lòng sẽ bị quạ bắt diều hâu tha"
Bản chất mình vẫn chỉ là hai người lạ
Gặp gỡ tình cờ khi năm thì mười họa
Có hai người lạ gặp nhau ở quán quen
Đốt lên hai đốm lửa
trong ngày trời ám đen
Kể những câu chuyện không đầu không đuôi
Nếm những cảm úc không màu không mùi
Tâm tư không giấu không vùi
Bình yên là lúc lòng không sầu không vui
Nghe như tiếng cơn gió
ôn ao trong lòng em
Khi hai ta vẫn chưa biết
tên nhau chưa kịp quen
Rồi tình cờ ngồi lại bên nhau
Nói bâng quơ những điều gì
Nói vu vơ những lạ kì
Chợt ta thành những người mơ
Em có từng mơ, mơ những
giấc giấc anh tươi
Khi kim đồng hồ ngưng,
em có thấy lòng chơi vơi
Soi qua làn khói em soi rõ tim người
Không biết nói câu gì chỉ
biết ngồi hát ong cười