*****Tân cổ*****
**Bác ơi thương nhớ nào nguôi**
*****Minh Kỳ*****
Ngâm thơ
Dù xa xôi... cũng... đến
Dù già yếu... cũng... đi
Miền Nam ơi...
miền Nam trong trái tim tôi...
VỌNG CỔ
Miền Nam trong trái tim tôi dù già yếu
cũng đi dù xa xôi cũng... đến...
bạn bè ơi, có nghe lời Bác nói mà tim
mình thổn thức khi chưa rước Bác
vào Nam để trên đất Thăng Long ngày
đêm Bác thương nhớ khôn...cùng.
Mỗi sáng Bác vẫn đi
dù sương gió lạnh lùng
Bác biết mình tuổi cao sức yếu
muốn đến với miền Nam
là phải vượt Trường Sơn.
Sợ bận bịu các con
Bác luyện tập đôi chân,
đi thật khỏe như bàn chân vạn dặm.
Ôi những con đường Bác đã thấm mồ hôi,
vì miền Nam Bác có quảng gì
tuổi già sức yếu...
Bác ơi! Bây giờ con đến lăng thăm Bác,
nước mắt ngậm ngùi
chảy xuống quanh lăng.
Con tự trách mình
không kịp rước Bác vào Nam,
để chuyến đi xa Bác đi mãi không về.
Bác tha lỗi cho con
trong từng trận đánh còn quá vụng về.
Bác đã truyền lệnh
Vì độc lập vì tự do,
đánh cho Mỹ cút, đánh cho nguỵ nhào.
Tiến lên chiến sĩ đồng bào,
Bắc Nam sum họp xuân nào vui hơn".
Con đã chậm chân
nên về đây đứng khóc,
khóc suốt đời mình
chưa vơi bớt nỗi xót xa...
Ngâm
Con về quê Bác.
Phía mặt trời lên là núi Huệ.
Giếng cốc sau nhà
quê ngoại gọi Làng... Sen.
Nơi có dòng Lam Giang
thuở ấu thơ Bác thường ra tắm.
Ôi con sông hiền hoà
trong mát quanh năm.
VỌNG CỔ
Người vẫn chuyền đưa bàn tay lướt
êm trên từng hiện vật rồi dừng lại
thật lâu bên khung... cửi
đôi mắt mơ màn nhìn Núi Chung
trước mặt giọng đã khàn đi lời nói
thì thầm đứt quản như đang nói với
người xưa ngần ấy đau...buồn.
Theo cánh tay con nhìn sang núi Huệ
mây trắng bồng bềnh.
Mẹ của Bác đang nằm ở đó,
trọn đời người bên khung cửi hẩm hiu.
Bà dệt đoạn vải cuối cùng
định may áo cho con,
đã thành vải liệm và vành tang trắng.
Bác ơi con đứng lặng im
nghe cổ mình đăng đắng,
nhìn núi Huệ mờ xa
trong mây khói lam chiều...
Ôi ! Từ những đau buồn mất mát,
từ nỗi nghèo của quê nhỏ Làng Sen,
cùng với nỗi đắng cay
của người dân nô lệ.
Bác ngậm ngùi giã từ
núi Huệ trong một đêm mưa.
Để bây giờ trong tim con có Bác,
có đất nước này
và tình thương nhớ nào nguôi.
Bác ơi ! lúc sanh thời
con chưa được gặp,
lúc Bác đi xa
con không kịp tiễn đưa.
Đến bây giờ gần hai mươi năm chẳng,
con mới được về đây
và được khóc bên người.
Ơi... hơn hai mươi năm
khoảng cách thời gian,
không làm phai nhạt nỗi lòng của con.
Bác đã cho con đôi bàn chân vạn dặm,
bằng những con đường
Bác đã thấm mồ hôi.
*****Minh Kỳ xin kính chúc
quý anh chị em ca hát
vui vẻ*****