Mưa Đêm Tỉnh Nhỏ
Trời đổ mưa
Cho phố vắng mênh mông
Khơi lòng bao nỗi nhớ.
Trời làm mưa, cho ướt áo em thơ
Mưa rơi tự bao giờ.
Tình yêu đó, phôi pha vào sương gió
Những đêm mưa tỉnh nhỏ
Gợi nhớ tuổi học trò
Tâm tình thường hay ngỏ
Trường tan về chung phố
những lúc trời chiều đổ mưa !
Mưa ! Mưa rơi qua phố buồn
Chạnh lòng bao nhớ thương
Chuyện tình yêu vấn vương.
Ngày ưa đường mưa ướt ê chề
Cùng đưa đón nhau về
Ấm đôi nhân tình trẻ...
Một người sang ngang cuộc đời
Một người đêm tay gối
Chia ly có gì vui
Trời mưa nghe giá buốt tim toi
Ru anh vào kỷ niệm
thao thức cả một đêm !
Chờ em, đêm vắng với cô đơn
Ngõ hồn mưa ngập lối
Tình hợp tan
Nhưng vẫn nhớ nhau luôn
Biết em giờ có buồn ?
Và từ đó
Những đêm trời mưa gió
Thấu chăng người tỉnh nhỏ
Nuôi nấng cả một đời
Mối tình thời a ấy
Giờ đây đường hai lối
mưa gió về buồn nào nguôi !
Mưa Rừng
Mưa rừng ơi! Mưa rừng!
Hạt mưa nhớ ai mưa triền miên
Phải chăng mưa buồn vì tình đời,
Mưa sầu vì lòng người
Duyên kiếp không lâu.
Mưa từ đâu mưa về ?
Làm muôn lá hoa rơi tả tơi
Tiếng mưa gió lạnh lùa ngoài mành
Lá vàng rơi lìa cành
Gợi ta nỗi niềm riêng
Ôi! ta mong ước a ôi,
nhưng đêm mãi cô đơn gửi tâm tư về đâu?
Mưa thương ai? Mưa nhớ ai?
Mưa rơi như nức nở mưa
rơi trong lòng tôi.
Mưa rừng ơi! Mưa rừng
Tìm đâu hỡi ơi bóng người ưa
Mỗi khi mưa rừng về muộn màng,
Bóng chiều vàng dần tàn
Lòng thương nhớ nào nguôi.
Mưa Qua Phố Vắng
Mưa hắt hiu mưa buồn qua phố vắng
Chiều mưa tuôn cho giá buốt tâm hồn
Niềm cô đơn theo nhung nhớ dài thêm
Mưa kỷ niệm mưa tìm về dĩ vãng
Anh đã yêu em mười mùa mưa trước
Một mùa mưa hai đuá bước song hành
Tình yêu đương khi thương vẫn còn thương
Em đã vội bỏ trường a phố phường
ĐK:
Đêm đêm tiễn đưa người yêu đi lấy chồng
Mưa ôi gió mưa buồn như cơn bão lòng
Tình nồng tình mau chóng phai
Tình buồn tình mang đắng cay
Cô đơn cuộc đời,
ngồi bên song cửa
trông bóng ai ngoài mưa
Mà nhớ người
Thương nhớ ai mưa chiều về giăng lối
Người yêu ưa nay đã cách a rồi
Còn trong tôi bao nhung nhớ tả tơi
Mưa kỷ niệm mưa thầm rơi trong đời
Lạnh Trọn Đêm Mưa
Mưa buồn ơi thôi ngừng tiếng
Mưa cho phố nhỏ càng buồn thêm
Mưa rơi gác ưa thêm lạnh vắng
Phòng côi lắng tiêu điều
Đường khuya vắng dìu hiu
Đêm sầu đi trong tủi nhớ
Bao thương nhớ chỉ là mộng mơ
Đêm nay tiếng mưa rơi buồn quá
Mưa đêm sầu riêng ai
Buồn ơi đến bao giờ
Mưa ơi! mưa ơi!
mưa gieo sầu nhân thế
Mưa nhớ ai
biết người thương có còn nhớ hay quên
Riêng ta vẫn u hoài
Đêm đêm tiếp đêm nhớ mong người
đã cách a.
Mưa buồn rơi rơi ngoài phố
Nghe như tiếng nhạc buồn triền miên
Đêm nao chốn đây ta dìu nhau
Trao muôn ngàn lời thơ
Chờ mong đến kiếp nào.
Hai Mùa Mưa
Mùa mưa lần trước
anh về đây ghé thăm tôi
Tình ưa bạn cũ gặp nhau đêm ấy mưa rơi
Tách cà phê ấm môi,
Mình ngồi ôn lại những
phút vui trôi qua mất rồi.
Này cây phượng vĩ bên
đường che nắng ban trưa
Này con đường dẫn vào
sân ga tắm trăng mơ
Mái trường ngày ấu thơ,
Và này căn nhà vắng nằm
cạnh nhau nghe đêm mưa.
ĐK:
Hai đứa vui, chưa vơi tâm sự
hôm sau anh lên đường
Tôi tiễn anh như bao anh
hùng hiên ngang ra sa trường
Vì yêu quê hương anh
lặng lẽ bước chân đi
Vì thương non sông tôi
gạt nước mắt phân ly
Từng cơn mưa vẫn rơi não nề
Anh nói một năm nữa anh về.
Mùa mưa lại đến tôi mừng vui đón tin anh
Đèn khuya một bóng nhìn
mưa rơi suốt năm canh
Nghĩ rằng tôi vắng anh
Vì nghiệp trai còn đi giữ
quê hương cho chúng mình.
Nhiều khi chờ sáng
nghe lòng thao thức canh thâu
Đường ga nhỏ bé nằm đợi mong đã bao lâu
Tiếng còi đêm lướt mau
Đoàn tàu đi về mãi mà
bạn thân tôi nơi đâu ?