Năm quan đổi lấy, lấy miệng cười
Mười quan anh chẳng tiếc
Chỉ tiếc người là người có duyên
Lại một người ra đi mãi mãi
Từng nỗi nhớ cuốn theo đêm dài
Chợt lòng bỗng thấy cô đơn lẻ loi
Tôi lại ngồi khóc cho cuộc tình tôi
Coi như tình đôi ta, đến lúc phải rời a
Hay duyên phận kiếp trước,
đến nay hết tơ vương?
Em chắc giờ hạnh phúc nhiều lắm
nơi phương a rồi
Và bỏ quên những tháng ngày ưa bên anh
Chuyện tình yêu tan rồi
vì người ra đi không về
Chỉ còn tôi lại đây, với những con đường
Khi ưa ta đã đi, cùng bao kỉ niệm cũ
Cũng ra đi mãi mãi vĩnh viễn
chỉ còn hư vô
Này người yêu ơi
Đôi chân lang thang về nơi đâu
Bao yêu thương giờ nơi đâu
Câu thơ tình ưa vội phai mờ
Theo làn sương tan biến trong cõi mơ
Mưa bụi rơi trên làn mi mắt
Ngày chia lìa hoa rơi buồn hiu hắt
Tiếng đàn ai thêm sầu tương tư
lặng mình trong chiều hoàng hôn
Tan vào lời ca
Chiều nay mưa trên phố Huế
Kiếp giang hồ không bến đợi
Mà sao mưa cứ rơi rơi hoài
Cho lòng nhớ ai
Chiều mưa trên Kinh Đô Huế
Tiếng mưa còn vương kỷ niệm
Ngày quen nhau dưới chân Thiên Mụ
Em còn nhớ không?
Thuở ưa, ngày đầu của nhau,
hai đứa vang câu tình ca
Ngày đầu của nhau anh đón đưa em về nhà
Trăng nước hiền hòa,
ngày đầu của nhau hương sắc
tình yêu đậm đà
Ngày nay, người đành bỏ anh
cảnh vắng bơ vơ sầu đau
Người đành bỏ anh quên
phút ta yêu lần đầu
Trăng nước bạc màu, người đành bỏ
người như sương khói sau chuyến tàu
Ầu ơi!
Tình tính tang là tang tính tình
Rằng có biết là biết hay không
Rằng có nhớ là nhớ hay không
Thế nhé dấu yêu
Có nhớ đến nhau
Về đây đón đưa
Về nghiêng nắng mưa
Cho anh thương lại
Cho em yêu lại
Cho ta mơ về bình yên
Cho anh nắm tay em một giây
Và được nói yêu em một lần
Dẫu mai này rời a em đi thật a
Mai này rời a hãy nhớ anh luôn yêu em
Sớm mai tỉnh dậy tôi lạc vào hư không
Đôi tay níu lấy điều gì mà chờ mong
Nắng kéo mây về
GIó kéo đông về
Sợi tơ duyên, đứt đi rồi có
nối lại được không.....?