Đăng bởi : Tiểu Bảo
Vắt cạn cơn đau
Thật mau để tim này thôi nhỏ máu
Vì quá lâu những cơn đau càng thấm sâu
Tiếng đàn ai tấu
Từ đâu
Thản nhiên lẻn vào tâm trí
Ta cướp đi
Hết tấm chân tình chẳng hỏi một câu
Thuyền không bến
Người không đến
Làm con nước chơ vơ từng đêm
Trăng thướt tha gió la đà
Em bước qua như kẻ xa lạ
Sầu giăng lối tình nhức nhối
Lời nói dối em treo đầu môi
Nỗi nhớ em anh xin gửi vào đêm đen
Vậy nên ta phải uống
Uống cho quên sầu
Khi nỗi đau chưa phai màu
Và dấu tháng năm sau
Chẳng còn nhau
Càng say ta càng thấm, đẫm trong tim này
Là bao ái ân vẫn lưu đày
Ngàn năm tiếng yêu ấy chẳng đổi thay
Đến nay nỗi đau vẫn vậy
Đến nay nỗi đau vẫn vậy
Lúc tỉnh lúc say, tình vẫn đấy
Thấp thoảng dung nhan, chẳng một lời
Bóng nguyệt lê lạ, sờ soạng gối
Ta biết tình ta vẫn đậm đà
Tắt đèn ngâm thơ
Vẩn vơ
Mà lòng chẳng thể ngừng nhớ
Từng nét thơ
Ướm trên nỗi buồn xác xơ
Bóng hằng chơ vơ, lửng lơ
Chực chờ bên ni bên nớ
Mà ngỡ như bước chân em về thẫn thờ trong mưa
Thuyền không bến
Người không đến
Làm con nước chơ vơ từng đêm
Trăng thướt tha gió la đà
Em bước qua như kẻ xa lạ
Sầu giăng lối tình nhức nhối
Lời nói dối em treo đầu môi
Nỗi nhớ em anh xin gửi vào đêm đen
Vậy nên ta phải uống
Uống cho quên sầu
Khi nỗi đau chưa phai màu
Và dấu tháng năm sau
Chẳng còn nhau
Càng say ta càng thấm, đẫm trong tim này
Là bao ái ân vẫn lưu đày
Ngàn năm tiếng yêu ấy chẳng đổi thay
Vậy nên ta phải uống
Uống cho quên sầu
Uống uống cho quên sầu
Vậy nên ta phải uống
Uống cho quên sầu
Uống uống cho tàn bể dâu
Vắt cạn cơn đau !