5 năm đã qua rồi em nhỉ... khoảng thời gian đó có ổn không
Người đó chắc tốt với em lắm.. người khiến em làm anh tổn thương
Ngán ngẫm nỗi nhớ trong lúc sầu... nhưng đâu thể dùng tay chắn lại
Cam hẫng dâng tận cả trời cao... cớ sao để anh thay hắn bại
Giữa lòng thành phố anh ngắm nhìn ...nhìn áng mây bay theo chiều gió
Chợt nghĩ lại vài lời hứa xưa... lúc còn cạnh em gieo nhiều đó
Anh ôm thương tật đến tận giờ... tìm nơi an yên bình thản đã
Đoạn đường chung bước chẳng bao lâu... đột ngột dừng chân do đã nản
Cơn mưa đêm nay kéo giông kéo đến... căn phòng cũ xưa đang rỉ dột
Anh ôm kỉ niệm đến tận giờ... lòng này duy nhất thề chỉ một
Anh cố tìm kiếm sự công bằng... khi mà cảm thấy bất mãn quá
Khi mà chịu đựng đến cùng cực... thứ này còn nặng hơn tản đá
Em trao ngọt ngào trong chót lác... còn phần sau chỉ toàn sát thương
Vườn hoa cả hai từng chăm sóc... giờ thì cũng nở toả ngắt hương
Lấy đi niềm vui để lại buồn... anh đang tìm cách quy đổi đây
Quy đổi yên bình em chưa đến... anh muốn buồn này đi khỏi ngay
Hook :
Có kẻ bật khóc giữa biển người cười... chắp vá thương tật từng gây ra
Không tính quay về với nhau nữa hả... chờ đợi khô khốc thành thây ma
Nếu cho cơ hội đó lặp lại... anh không muốn mình phải gặp nhau
Không cần thiết thì đừng nói nữa... anh đâu muốn nhận thêm chập đau
Từng quan trọng nhất trong đời... mình lại phải từ bỏ có đành không
Ước muốn cạnh nhau ngỡ suốt đời... bây giờ đã không thể thành công
Buồn lắm em ơi nhưng vẫn cười... muốn nhìn em vui trong ánh mắt
Thứ mà anh có ở xưa kia... lơ là nên để em đánh cắp
Ver 2 :
Chúng ta là quá khứ... là những hồi ức từng dựng xây
Bao nhiêu nhớ nhung ở năm tháng cũ... giờ biết lấy gì để đựng đây
Những người đồng niên đang hạnh phúc ... mình không tìm nổi điểm dừng chân
Đớn đao biết bao khi phải quên đi.... một người đã từng thân
Chỉ thiếu chút nữa thôi... có thể chăm sóc nhau cả đời
Tiếc cho chúng ta thật... đem nhân duyên này trả trời
Không gì tệ hơn người đang khóc... mà mưa cứ thấm ở trên đầu
Dùng trí tưởng tượng để mình hạnh phúc... nhưng em lại vẽ mà quên màu
Ngỡ là Nhất trong duy nhất... hóa ra là Nhất trong Nhất thời
Trăm chuyện từng hứa bây giờ... em tin là thứ rẻ mạc nhất đất trời
Bản nhạc đời em là nốt trầm... trong đó có " nốt lần này quên anh "
Năm dài tháng rộng ở sau đó... bầu trời với em cũng quên xanh
Nợ chính mình nửa đời lầm lạc... nợ duyên mình 1 người sai tên
Nợ những hội ngộ đáng giá... nợ cái gật đầu từ hai bên
Chỉ là chia tay thôi mà... qua bao năm rồi sao khắc khoải
Chỉ là chia tay thôi mà... một người thâm tình còn nhắc mãi
Hook 2 :
Có kẻ bật khóc giữa biển người cười... chắp vá thương tật từng gây ra
Không tính quay về với nhau nữa hả... chờ đợi khô khốc thành thây ma
Nếu cho cơ hội đó lại lặp... em không muốn mình phải gặp nhau
Không cần thiết thì đừng nói nữa... em đâu muốn nhận thêm chập đau
Từng quan trọng nhất trong đời mình... lại phải từ bỏ có đành không
Ước muốn cạnh nhau ngỡ suốt đời... bây giờ đã không thể thành công
Buồn lắm em ơi nhưng vẫn cười... muốn nhìn em vui trong ánh mắt
Thứ mà anh có ở xưa kia... lơ là nên để em đánh cắp