Em như là vầng trăng vang ngân miền ví dặm
Trong ngần mà chát mặn sâu thẳm mà mênh mang
Anh là con thuyền trăng chở đầy khoang ví dặm
Qua thác ghềnh mưa nắng bao trong đục nhục vinh
Qua thác ghềnh mưa nắng bao trong đục nhục vinh
Câu ví dặm lung linh
Se duyên tình đôi lứa
Là nỗi nhớ niềm thương
Hồn cốt của quê hương
Cho ngàn phương gần lại
Câu ví gọi người ơi
Em như là vầng trăng vang ngân miền ví dặm
Trong ngần mà chát mặn sâu thẳm mà mênh mang
Anh là con thuyền trăng chở đầy khoang ví dặm
Qua thác ghềnh mưa nắng bao trong đục nhục vinh
Qua thác ghềnh mưa nắng bao trong đục nhục vinh
Câu ví dặm lung linh
Se duyên tình đôi lứa
Là nỗi nhớ niềm thương
Hồn cốt của quê hương
Cho ngàn phương gần lại
Câu ví gọi người ơi
Duyên tình ta thắm mãi ơi là bạn mình ơi
Ví dặm ơi không chỉ náu mình sau lũy tre làng
Khung cửi nhỏ luống rau xanh đợi nông tằm kéo kén
Gọi bạn mình ơi những đêm trăng hò hẹn
Câu ví dặm ngân lên con thuyền rời bến
Mang trí tuệ quê hương tâm hồn người Nghệ
Làm hành trang vượt sóng gió trùng ơ khơi
Ví dặm ngân lên lồng lộng mây trời
Bao khát vọng tình yêu của bao đời người Nghệ
Dẫu có ngàn lần bể dâu dâu bể
Ta sẵn sàng tâm thế để vươn xa
Gìn giữ nâng niu câu hát quê nhà
Là giọng nói của cha tiếng ru hời của mẹ
Gửi đến mọi miền năm châu bốn bể
Thanh âm ngọt ngào từ xứ Nghệ yêu thương
Con thuyền ví dặm con thuyền quê hương
Chở niềm tin tình yêu và khát vọng
Bay cao bay xa biển trời lồng lộng
Nguồn mạch xanh trong truyền thống bao đời
Ví dặm gọi bạn mình ơi
Vững tay lái ta vươn khơi
Lời quê hương đẹp lời non nước
Khắc chữ đồng tâm dồn lên phía trước
Câu hát quê hương
Ơ hờ hoà nhịp nối toàn ơ cầu