Hôm nay anh thì vẫy vậy…
vẫn một mình đi giữa ngày mưa…
Rồi bản thân thì luôn tự hỏi…
đến lúc kết thúc nỗi đau
này chưa…
Tinh thần thì chẳng ổn định…
cuốn mình vào hứng trận bão giông…
Thử là anh thì em sẽ rõ
liệu em chịu nỗi sự phiền não
không…
Nhét mình vào bên trong phòng nhỏ…
bản thân thì giờ như rách nát…
Sự buồn phiền thì mãi bám lấy…
nên đành giải tỏa là bằng
cách hát…
Cách em chọn không phải chung đường…
mà em trao anh lấy sự
cô đơn…
Em thì tự do vẫn đó ….
trang điểm má hồng tô son…
Anh không nhận phần thắng về mình…
nhưng không mặc định anh nhận
phần thua…
Chuyện tình yêu anh đã cố gắng
níu giữ em lại trong vài
lần đua…
Bằng cách nào em phá quy luật…
rồi đưa tình cảm trở lại vạch
không…
Nửa con tim mà ta đã ghép
giờ thì vấy bẩn liệu có sạch
không ?...
Anh thừa nhận có những lúc rối…
nhưng chẳng đáng phải buồn
nên thôi…
Vậy lần này anh nên mạnh mẽ ?
rồi phải xóa hết những thứ
quên bôi ?
Ngọn lửa tình thì giờ dập tắt….
lem màu mắt nỗi buồn của ai…
Đừng chúc phúc hay là mong nhau
ngày nào tìm được một nửa
thuở mai…
Xin đừng chúc ai sẽ hạnh phúc…
vì như vậy mọi thứ sẽ sai…
Phần vui thì do em nắm giữ…
còn phần buồn này thì sẽ để
ai…?
Họ hỏi anh sao giờ viết nhạc …
lời của anh thì nó lại khác…
Anh bảo rằng khi không quen ai…
thì vần và lời tự tung tự tác….
Buồn một lần không nên buồn mãi…
mọi thứ rồi sẽ chuyển thể sai…
Vậy thì anh cứ việc tung hoành…
bây giờ thì chẳng cần kiêng
nể ai…
Đừng buộc lòng rồi phải hối hận…
vì có người sẽ cười nhếch môi…
Tàn tro này anh cũng chẳng giữ…
điều cần làm là xóa dấu vết
thôi…
Có danh có phận nhưng giờ
thì không !...
điều gì tới cũng phải chấp nhận…
Phải cười chứ hạnh phúc của em…
a nên vui vẻ thay vì uất hận…
Nhạc của anh thì cũng chỉ vậy…
không đồng cảm xin em đừng nghe…
“ Em đã thuộc bài nhạc của anh “…
nhớ chứ những câu em đã
từng khoe…
Anh chỉ cần một người hiểu mình…
thông qua lời mà anh cố viết…
Nhưng rồi thì mấy ai biết được…
tránh xa tao ra nỗi buồn chó
chết…
“3” bài nhạc thì vẫn còn đó…
cần niềm vui kiếm ai để mua… ?
Cuộc đời này mà không mạnh mẽ…
thì kẻ yếu kém đương nhiên
sẽ thua…
Những ngày trẻ của cuộc đời mình…
có phút giây anh đã bồng bột…
Dại dột nhất là khi tụt dốc…
phải để cơ thể tỏa men
nồng nặc…
Em nói rằng không nên quay lại…
sợ tình cảm không còn như trước….
.Hết yêu thì em cứ nói…
muốn thì vô tư bước…
Bản thân anh trở nên vô hướng…
làm bạn với những điếu cần
điếu cỏ…
Em nghĩ anh sẽ như thế nào…
khi tách được những thói xấu
nếu bỏ ?
Quen nhau thì như thế đấy…
đừng thề hẹn tính chuyện mai đây…
Khúc nhạc nào rồi cũng sẽ cũ...
nỗi buồn này cũng sẽ chẳng
ai hay…
Ai nói rằng khi chung một nhà
sang nghèo thì chia ngọt sẽ bùi…
Ai nói rằng…đi cùng với nhau…
nhưng chia kịp gì lại vội rẽ rồi ?
Ai nói rằng sẽ luôn mãi tốt….
rồi giờ thì lại vẫn nếu như…
Không chán à… khi em bên anh ,
anh đối xử tốt vẫn thấy thiếu
ư ?
Buồn một lần không nên buồn mãi…
chuyện đó chỉ là lý thuyết
Bên nhau thì được mấy kiếp ?…
môi chạm thuốc thì vẫn cứ xiết.
Xin đừng chúc ai sẽ hạnh phúc …
vì như vậy mọi thứ sẽ sai…
Buồn thì tự mình viết…
tâm sự thì sẽ kể ai?
Xin đừng chúc ai sẽ hạnh phúc…
vì như vậy mọi thứ sẽ sai…
Phần vui thì do em nắm giữ…
còn phần buồn này thì sẽ
để ai…?
Họ hỏi anh sao giờ viết nhạc …
lời của anh thì nó lại khác…
Anh bảo rằng khi không quen ai…
thì vần và lời tự tung tự
tác….
Buồn một lần không nên buồn mãi…
mọi thứ rồi sẽ chuyển thể sai…
Vậy thì anh cứ việc tung hoành…
bây giờ thì chẳng cần kiêng
nể ai…
Đừng buộc lòng rồi phải hối hận…
vì có người sẽ cười nhếch môi…
Tàn tro này anh cũng chẳng giữ…
điều cần làm là xóa dấu
vết thôi…