Từng hoa tuyết phiêu diêu theo làn gió
Hồn đầy ý thơ chỉ hướng về người
Vẫn nói hàm hồ chỉ để che giấu một sự thâm trầm
Nào ai chưa từng trải qua thời gian
Một mình giấu tâm tư yêu một người
Một đời trông về ánh mắt đầy ôn nhu
Từng câu chữ mang cay nghiệt mà viết nên
Giọng châm biếm cả trần thế
Lại không nỡ trách người nửa chữ
Bản thân ta quyến rũ hơn người nhưng vậy thì sao?
Mấy ai có thể cả đời phó thác
Cho người chỉ gặp đã yêu
Không màng tất cả mà về bên nhau
Lòng ta say ánh mắt thê lương nhưng rực ánh sao
Dẫu cách vạn dặm gõ cửa trái tim
Đôi môi cô tịch ẩn chứa
Đã nhận được sự chấp thuận
Đặt một nụ hôn
----------
Nào ai sống mãi, có sinh chẳng tử
Gần kết thúc của một đời dài lâu
Đã từng bao lần tự sát trong giấc mộng
Hạ bút xuống bao yêu hận mà viết nên
Một nét khoét kiếp phù du
Tạc ghi y bụi trần bất nhiễm
Bản thân ta quyến rũ hơn người nhưng vậy thì sao?
Mấy ai có thể cả đời phó thác
Ảo tưởng tháng ngày lặng trôi
Bách niên giai lão chung mồ nhắm mắt
Lòng ta say ánh mắt thê lương nhưng rực ánh dương
Hoang vu cõi lòng như cánh đồng tàn
Người sẽ phủ bụi trần bỏ
Xóa đi những điều tối tăm
Mở cuộc đời mới
Nhìn trần thế biết bao những du hồn dạt trôi
Bao tầng nghi hoặc chẳng thể giải đáp
Men rượu chẳng thể ủ lên
Cố thật tỉnh táo dù thế sự biến
Người xưa nói, trước nay số mệnh chẳng thuận ý ai
Lại không tin, ta tin tấc lòng người
Hoang đường những lời đồn thổi
Hóa ra tên là thanh xuân
Cuồn cuộn nhân thế...
----The end----