Quang, này là ai thắp lên rọi soi
Thời gian ẩn giấu mê muội.
Quang, lập trường đen trắng hoán đổi
Phóng túng tự do
Xem, tại nơi đó bóng ai từng qua
Mà nay thế cục nát tan
Nhìn, thật giả trước mắt khó phân
Giả, chẳng sao đâu.
Hoài niệm một thời nắm giữ trái tim hướng về pháp trường khoan hồng
Trải qua vỡ tan, nay trống không tiếng vọng vang
Khi kết thúc, niềm hân hoan trọn vẹn như ánh chiều tàn lưu lại
Chẳng kịp kể hết chuyện xưa thăng trầm qua.
Đỉnh sơn non hiểm nguy trập trùng
Tác thành nỗi ngông cuồng thiếu thời
Biển trong xanh, ánh trăng rọi soi
Ly rót đầy trăng.
Đỉnh tuyết sơn kiêu ngạo cô độc
Yên lặng nghe lời ta thán ca
Chuyện người đời hãi kinh ca tụng cũng chỉ tầm thường.
Ver 2
Quang, sẽ tìm đến con đường hiểm nguy
Sẽ chiếu sáng quãng đường dài
Quang, phủ lấp thiếu sót thế gian
Chẳng cần độ lượng
Xem, dù ngươi toan tính chu toàn
Thì cũng đến lúc sẽ phải bàng hoàng
Phải đủ dũng khí đối mặt người đời hoang đường.
Hoài niệm một thời nắm giữ trái tim hướng về pháp trường khoan hồng
Trải qua vỡ tan, nay trống không tiếng vọng vang
Khi kết thúc, niềm hân hoan trọn vẹn như ánh chiều tàn lưu lại
Chẳng kịp kể hết chuyện xưa thăng trầm qua.
Đỉnh sơn non hiểm nguy trập trùng
Tác thành nỗi ngông cuồng thiếu thời
Biển trong xanh, ánh trăng rọi soi
Ly rót đầy trăng.
Đỉnh tuyết sơn kiêu ngạo cô độc
Yên lặng nghe lời ta thán ca
Chuyện người đời hãi kinh ca tụng âu cũng tầm thường.
Đỉnh sơn non hiểm nguy trập trùng
Tác thành nỗi ngông cuồng thiếu thời
Biển trong xanh, ánh trăng rọi soi
Ly rót đầy trăng.
Đoạn thẻ tre cũ nát mục tàn
Lưu lại từng hồi ức tháng năm
Mảnh ngói nát vô tình nhặt được
Đã qua băng lạnh.
Đỉnh tuyết sơn kiêu ngạo cô độc
Yên lặng nghe lời ta thán ca
Chuyện người đời hãi kinh tụng ca âu cũng tầm thường.
Từng nét chữ viết tay gầy gò
Đã theo hồi ký ức úa tàn
Và ta sẽ chấm bút tiếp tục đoạn tiếp câu chuyện.
-----The end-----