Giấc mơ như khung cửa mở toang
Khi mở rồi tay ta khó lòng khép
Bước chân ai dẫm lên cây khô
Cho ta họa bức họa đầy đom đóm.
Áo hương kia thu lại vì ai
Thư hồng đậm tương tư
thắm thiết trao người
Nỡ đan tâm bước đi đi phiêu dạt
Đi tìm thắng cảnh của nhân gian
Ai cất tiếng lay lay lay nhẹ lay lay
Nước mắt ai lẳng lặng cứ rơi
Rồi năm tháng này gửi gắm hết nơi đây
Họ kề vai sát bên vai cùng nhau
qua những bão táp phong ba
Chiếc lá rơi rơi rơi nhẹ rơi rơi
Rơi uống chốn khố cằn, miền đất a
Rồi ta ôm giấc mộng,
khẽ “khúc hát nhân sinh
Tràng có còn ai đăng?
Gió hiu hiu lay động tà dương
Tay bàng hoàng khăn the
thắm nhói đau lòng
Đóa hoa tươi đẫm sương tuôn tuôn lệ
Hỉ đường náo nhiệt mà cô liêu.
Tháng năm qua như vở kịch câm
Ta ngày ngày đêm đêm khắc cốt ghi lòng
Nỡ đan tâm bước đi đi phiêu dạt
Đi tìm khoảng trời rộng bao la
Ai cất tiếng lay lay lay nhẹ lay lay
Nước mắt ai lẳng lặng cứ rơi
Nguyện ta hóa thành
những cánh én tung bay
Mặc kệ cho những sân si thị phi
đeo đuổi lấy chúng ta
Gió tuyết bay bay bay nhẹ bay bay
Bay đến khi chạng vạng tối tăm
Vọng a a mái chèo,
tiếng lữ khách tha hương
Liệu có còn ai chăng?