Tôi có người em, 
tuổi mộng vừa tròn, 
vì chinh chiến ngược xuôi, 
ít về để hẹn hò. 
Nơi phố cũ 
bây giờ em có thường, 
nhìn hoa rơi cuối đường 
rồi buồn riêng cho mình không!.. 
Xa quá người ơi! 
kỷ niệm thật nhiều, 
Còn đâu tiếng cười vui! 
Mắt nhìn thật đậm đà. 
Phương đó nếu bây giờ 
mưa gió nhiều, 
đường trơn chân gót nhỏ 
cậy nhờ ai đón đưa về? 
Đọc thư 
em hay hờn hay dỗi, 
trách tôi 
yêu tay súng hơn nàng. 
Vì sao 
yêu sa trường hiểm nguy, 
hơn phố phường 
với bao chiều lang thang!.. 
Thương quá là thương! 
kỷ niệm ngọc ngà, 
Và yêu quá là yêu 
Áo đẹp chiều hẹn hò. 
Nhưng thép súng 
đang còn say máu thù, 
hẹn em khi đất trời 
nở đầy hoa có tôi về… 
Đọc thư 
em hay hờn hay dỗi, 
trách tôi 
yêu tay súng hơn nàng. 
Vì sao 
yêu sa trường hiểm nguy, 
hơn phố phường 
với bao chiều lang thang!.. 
Thương quá là thương! 
kỷ niệm ngọc ngà, 
và yêu quá là yêu 
Áo đẹp chiều hẹn hò 
Nhưng thép súng 
đang còn say máu thù, 
hẹn em khi đất trời 
nở đầy hoa có tôi về... 
Nhưng thép súng 
đang còn say máu thù, 
hẹn em khi đất trời 
nở đầy hoa có tôi về…