Biết nói gì đây khi hai đường đời ngăn chia mình rồi
Bao nhiêu thương nhớ, bao nhiêu đợi chờ chưa hoen lối đi
Đêm đêm em nhắn gió gửi mây về cho anh
Trao cho anh tiếng hát, mình yêu nhau ngày ấy
Nhưng nay xa nhau rồi, mà một hình bóng chưa nhòa trong nhớ
Tháng chết về năm, sao thương còn hoài, thương mãi một người
Bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu hẹn hò chưa quên lối đi
Nhưng hôm nay tiếng hát biết trao về nơi đâu?
Đêm đêm qua ngõ vắng, đường khuya em một bóng
Dư âm chưa phai mờ, một người một lối đi sầu riêng tôi
Một người đi với một người
Một người đi với nụ cười hắt hiu
Hai người vui biết bao nhiêu
Một người lặng lẽ buồn thiu đứng nhìn
Giữa đường cơn gió lặng thinh
Nghe nghiêng nghiêng nặng lòng mình nao nao
Ba người chẳng biết làm sao
Khi không có kẻ thật lâu đứng nhìn
Bởi lòng đã trót nặng thương
Thôi ta đứng lại nhường đường anh qua
Người đi vui với một người
Biết chăng một người đang cười mà đau
Dù sao cũng mối duyên đầu
Dù sao em cũng qua cầu là xong
Bây giờ chẳng biết làm sao
Lẽ nào gặp lại, lẽ nào làm ngơ?
Nhà em, một bức tường thưa
Chiều nay nhớ quá, thẫn thờ bước qua
Để nghe được tiếng em cười
Để nghe tôi rót một hơi thở buồn
Nỡ đành quên sao anh?
Dư âm ngày xưa còn đó
Thời gian không làm sao xoá bao lần tay siết trong tay
Nhìn anh em khẽ bảo bảo, anh đừng xa vắng em
Sao anh nỡ đành quên kỷ niệm xưa buổi ban đầu?
Sao anh nỡ đành quên khi tình em đã trót trao?
Anh ơi, nếu một mai có ai hỏi người tên ấy
Biết nói gì đây hỡi anh? Mà anh nỡ đành quên
Hôm nao mình gặp nhau, phố vắng hoa bay nhiều
Tay cầm tay chung bước, nói ngàn câu mến thương
Nhưng hôm nay mình gặp đây, phố cũ hoa phai màu
Mắt nhìn nhau không nói, ngỡ ngàng như mới quen
Hãy nói một câu cho vơi cạn sầu, quên đi cuộc đời
Duyên ta không thắm, cung thương lỡ làng, em không trách anh
Đêm đêm anh vẫn hát nếu ta đừng quen nhau
Đêm nao anh đã nói mình yêu nhau rồi đó
Nhưng nay ta xa rồi, đường đời còn thấy đâu ngày vui xưa
Sao anh nỡ đành quên?
Sao anh nỡ đành quên?
Sao em nỡ vội quên?