Thành phố không có em, ngày trôi qua chẳng êm đềm
Dây đàn buông lơi chẳng còn cất lên
Nắng như hững hờ, đường về chợt thờ ơ
Thành phố thiếu bóng em, lòng bâng khuâng về phút giây đầu tiên
Phố xa vẫn thì thầm bên tai những khúc ca bình yên
Nhưng chẳng vơi nỗi niềm
Đôi bàn tay lạnh có nhớ về tôi
Gió lung lay cành hãy khẽ khàng thôi
Để em với giấc mộng hiền, tạm quên đi hết mọi muộn phiền theo làn mây
Bao nhiêu bức hình của đôi chúng mình đã mòn hơi ấm bao ngày
Vắng em trời đất sao buồn tênh, lòng chênh vênh
Em yêu ơi, sao tình mình nghe quá đắng cay ?
Có phải định mệnh đó không ?
Hãy ôm chặt lấy anh, cho nỗi buồn nhẹ vơi
Lau dòng nước mắt không lừa dối.
Mai xa em, anh nguyện là ánh nắng mùa thu rơi
Xin em làm cơn gió nhẹ, để sớm mai đây, mình đến bên nhau
cho dù, nơi lá cỏ mùa thu, ta sẽ bình yên
Ta yêu nhau bao lâu rồi
Ngày đó vội vã giấc mơ
Nay trong nhau lòng vẫn thấy cô đơn.
Mùa thu, thả ngàn lá
Nơi vòng tay xao xuyến một thời!
Hãy nói mình yêu nhau, một lần cuối
Rồi cho những khoảng trời hạnh phúc nhạt nhòa đôi tay níu giữ.
Này một đời thương, còn tương còn tư
Này một hơi sương, còn vương ngàn thu
Này hồn cỏ lá hãy ngân nga những lời hát ru
Để lòng tôi vơi đi chút nỗi niềm mơ về em từng đêm
Bớt đi vài giờ lòng thao thức em
Bao nhiêu bức hình của đôi chúng mình đã mòn hơi ấm bao ngày
Vắng em trời đất sao buồn tênh, lòng chênh vênh
Em yêu ơi, thu về chợt xanh xao bước chân.
Tiếng đàn còn tràn đầy khát khao
Nhé em đừng lãng quên, có người từng yêu em
Như một giọt sương trên cỏ nắng
Này một đời thương, còn tương còn tư
Này một hơi sương, còn vương ngàn thu
Này hồn cỏ lá hãy ngân nga những lời hát ru
Để lòng tôi vơi đi chút nỗi niềm mơ về em từng đêm
Bớt đi vài giờ lòng thao thức em
Thu phai nhạt nơi góc đường
Ngày đó xa xôi, mình đến bên nhau
Trọn đời, có chăng là niềm đau khiến ta rời nhau.