Mượn nước mắt nhân gian rửa 3 ngàn bi thán
Người đứng trước tân nương gảy lên điệu cổ tranh
Hài cốt vẫn y nguyên mà dây đàn lệ vương
Tuyết sương nhuộm màu tóc xưa
Phủ trắng nỗi thê lương họa dung mạo thành hoa
Phượng đính mũ chu sa , hồng trần đã lướt qua
Chàng còn nhớ , hay đã quên đi đêm bái đường
Quay đầu ngờ vực thiên thu bước
Từng tấu
Khúc hát điêu linh nơi hoang lầu
Hồng trần còn đâu
Chàng xem
Cũng bách hoa khai nay lụi tàn
Cây hòe nở trắng, lặng ngắm
mây nước trôi vô tình, người và ta , tan vào sương khói
Quỳ bái tam bái
Nhất bái thiên thai mộng xuân thu ánh trăng soi rọi
Tạ trước khung thương
Nối cơn mộng , giải mối tơ, sầu kiếp trước
Trong vạn người bước qua nỗi đau, thuở khứ niên, cho đến ngày sau
không lãng quên.
Một nghiêng Thiên bái
Trúc mã thanh mai, quỳ trước linh đường
Hậu khấu song thân
Nhớ công ơn tổ phụ, chắp tay, ta nguyện giữ
Ngàn câu hứa
Cùng đăng hoa chúc nơi khuê phòng
Minh nguyệt soi
Ta chỉ thấy
Bóng hình
Một nét vẽ xuân thu gợi câu chuyện năm cũ
Tường đá nhuốm rêu phong thanh khâm phủ ai oán
Người vẫn đứng trông theo hồng nhan dòng lệ tuôn
Tiếng chuông chẳng còn vấn vương
Mộng vỡ nát trăm năm cầu thiên mệnh thương xót
Lãnh lẽo chốn dương gian tử biệt vốn khắc sâu
Chi bằng nhận lấy, những nỗi đau phơi bày
Quay đầu về thuở hoa niên ấy
Nàng hãy
Cứ mãi thanh xuân như năm nào
Hồng trần còn đâu
Nàng xem
Tiếng khóc thê lương nơi kiệu hoa
Châu ngọc đổi lấy vạn luyến thương
Cũng đã vỡ tan, Tuyệt vọng than, sinh tử như nước
Quỳ bái tam bái
Nhất bái thiên thai mộng xuân thu ánh trăng soi rọi
Tạ trước khung thương
Nối cơn mộng , giải mối tơ, sầu kiếp trước
Trong vạn người bước qua nỗi đau, thuở khứ niên, cho đến ngày sau
không lãng quên.
Một nghiêng Thiên bái
Trúc mã thanh mai , quỳ trước linh đường
Hậu khấu song thân
Nhớ công ơn tổ phụ, chắp tay, ta nguyện giữ
Ngàn câu hứa
Cùng đăng hoa chúc nơi khuê phòng
Ta tìm y
Nhưng chỉ thấy
Bóng hình