Chống đỡ bản thân qua đêm thâu... thông khổ cận kệ trong gan tất
Đôi trẻ năm đó không còn tồn tại... ngỡ trái tim đã tan mất
Yêu đến mấy cũng bằng không... đâu đến mấy cũng bằn lòng
Cái Giá mà em phải trả... đâu Chỉ Là Nước Mắt thành dòng
Một đống đổ nát còn lưu tâm... khiến bả thân lâu Mãi mắt
Yêu anh ta là điều em chọn... nên đến đâu lại phải đắc
Tháng nằm dài đến bao lâu... khắp nẻo đường chịu ngã bóng
Khiến một người từng vui vẻ... nụ cười dần dần cũng đã đóng
Chỉ mỗi em còn nhớ tụi mình... giữa những cơn đâu đến thắc lòng
Biết chẳng Thành mà vẫn thử... rồi mang nỗi nhớ về chất chồng
Em vá trời bằng đôi mắt đỏ... khoa lòng mình và mang cất
Đã cố gắng đến đủ đường... Anh của hôm ấy dần đang mất
Không ai biết ngày hôm đó... có người đem Duyên này tháo ra
Không ai biết ngày gặp gỡ... có người mừng rỡ tự pháo hoa
Giờ người yêu rồi thành lạ... bản nhạc em viết sẽ còn thêm
Anh chắc sớm đã quên rồi... quên việc địa cầu này còn em
Mãi sau này em mới hiểu... con người ai mà chẳng đổi thay
Mãi sau này em mới hiểu... hoài niệm chưa từng rời khỏi đây
Yêu anh như thể không biết đâu... Tưởng bản thân mình mình sắc đá
Cứ như vậy mà bỏ lở Nhau... Cho Nhau bài học rất Đắc giá
Bao thứ trên đời có thể quên... người đối sử tệ sao khác sâu
Chịu đựng đã đủ chưa?.. đem hòai bảo giông lên mắt nâu
Một đời một kiếp một đôi người... trái tim đầy xẹo Đã thường nát
Một mình em còn quanh nỗi buồn... thay vì là tìm con đường thoát
Ver 2
Ghét cái cách mình nói không sao... khi khóc bao lần vào đêm tối
Chiếc giường mỗi đêm còn thừa chỗ... thật tốt biết mấy nếu thêm gối
Đâu ai muốn làm người từng trải... vì từng trãi là từng đau
Hy vọng bên nhau cũng dập tắt... Duyên này ông Trời đã ngừng trao
Biển xanh tuy rất đẹp... nhưng khiến bao người từng đuối nước
Mặt trời bằng sáng tôi rực rỡ nhưng không ai thấy điểm cúi trước
Rồi một ngày em biết quên... chắc bốn mùa chặng còn trở gió
Rồi một ngày em biết quên... trí nhớ không Còn anh ở đó
Năm năm tháng tháng về bao lâu... đâu giữa tận cùng ngày hôm qua
Ngậm nước mắt vào giấc ngủ... những đớn đau này vừa chôn ta
Cả thế giới không ai biết vừa... có người khóc mắt đỏ âu
Cả thế giới không ai biết... bao cặp định sẵn sẽ bỏ nhau
Dựa vào chút ký ức ít ỏi... thương bù vào những ngày không nhau
Dưới ánh đèn điện của Sài Gòn... mất đi một cặp sẽ không sao
Cho mắt ăn mấy cảnh cũ... vì sợ một mai làm em đói
Những kẻ Suy nghĩ tiêu cực quá nhiều... vốn không thích hợp với đêm tối.
Hook
Ngày mình biết nỡ nụ cười.. có chắc nỗi buồn đã quên đi
Ngày tháng còn dài bao lâu sẽ khô.... những giọt sương mặn ở trên mi
Đức trời bỗng dưng bậc Lời ca... nín thinh không gọi tình sống dậy
Ít nhất đã có một khoản vì nhau... bọn mình từng hạnh phúc giống vậy
Không cần đợi đến sau này... không cần dời buồn sang ngày khác
Bởi thâm tâm cùng lưu trữ... còn nhiều muối mặn Tim này rát
Vôn dĩ đã dựng không xuất hiện thêm..... thường tổn ở tháng năm hai
Em chạm vào anh là đâu như nhím... vác trên thân mình đến trăm gai