Nó trở về nhà lúc
Tờ mờ sáng
Trên ngườI đầy
MùI rượu và bia
KhóI thuốc ngập
Tràn căn phòng trống trảI
Nó như có hẹn vớI nửa kia
Nó đang lẩn quẩn
Trong chuyện tình cảm
Âm vang trong
Đầu là tiếng cườI nóI
Nó buông bỏ hết
Những chuyện đờI
Nó chỉ đợI đến khi trờI tốI
Nó sống khép kín
Giữa vạn con ngườI
Rất ít ai biết gì về nó
Nó không còn dám
Tin vào một ai
Một thân một
Mình nó tự lo
Về đến nhà là
Quăng chiếc cặp
Tận hưởng một mình
Cùng tách cà phê
Không ngườI yêu
Không bạn bè
Cảm giác một
Mình ôI thật tệ
Nó khác vớI họ
So về mọI thứ
Khác qua lờI nóI lẫn
Cách quan tâm
Nó khác từ đờI lẫn
Trong lờI nhạc
Khác khoảng thờI
Gian nó đã chìm đắm
Nó hóa thân thành kẻ cô độc
Tìm rượu bia để
Giúp mình vui
Ngày nó cườI nhưng
Đêm nó khóc
Nó đổ do nghèo
Nên nó thường xui
Nó chẳng cần ai quan tâm
Chẳng cần một
Tin nhắn hỏI han
Chẳng cần ai vì
ĐờI lang bạc
Nếu không cần
Thiết thì đổI trang
Quá nhàm chán
Trước lờI tiêu cực
Nó chôn chân mình
Giữa góc phòng
Nhìn nó xem miệng
Nó cườI đó
Nhưng nước mắt
Nó chảy trong lòng
Khi màn đêm đã
Dần buông xuống
Thì nó tự hỏI sao
Mình còn men
Cứ đổ lỗI là do duyên số
Nên đờI nó bạc gặp
Chuyện toàn đen
Đến gia đình
Cung đã mặc kệ
Chuyện tình yêu cũng
Chẳng sang thăm
Hà cớ gì sao bỏ mặc nó
Sao làm vậy sao
Nỡ cam tâm
Khi màn đêm đã
Dần buông xuống
Thì nó tự hỏI sao
Mình còn men
Cứ đổ lỗI là do duyên số
Nên đờI nó bạc gặp
Chuyện toàn đen
Đến gia đình cũng đã mặc kệ
Chuyện tình yêu
Cũng chẳng sang thăm
Hà cớ gì sao bỏ mặc nó
Sao làm vậy sao nỡ cam tâm
Bao nhiêu lâu ta
Không gặp mặt
Nhìn thấy nhau
Qua ảnh story
Ngày em đI mang
Theo nỗI buồn
Cùng lờI nhắn
Nhủ là em sorry
Nó ra sao thì em mặc kệ
Ngần ấy năm thấm
Thoát qua thôI
ĐIều đương nhiên
Em phảI biết
Là hai chúng ta
Đã mãI kết thúc rồI
ThôI nó mong là
Em hạnh phúc
LờI cầu chúc từ
Trong thâm tâm
Nó trở về cùng
Căn phòng tốI
Cứ mãI luẩn quẩn
Hòa mình vào âm thanh
Bao bàI rap em còn có nhớ
Còn lẩm nhẩm kh
I quên lờI không
Em hay nóI sao
Nhạc nó viết chưa
Bao giờ em thấy
Tình yêu màu hồng
BởI vì nó có bao
Giờ hạnh phúc
Có tình yêu đâu
Mà lấy ra khoe
Giấy bút thì nó vẫn có đủ
Nhưng thiếu màu hồng
Làm sao mà nó vẽ
Sẽ không sao nếu
Nó buồn một chút
Sẽ không sao khi
Có ai động viên
Từ gia đình cũng
Đã mặc kệ nó
Đến ngườI nó yêu
Cũng sợ mang tai tiếng
Chuyện đã vậy rồI
Chỉ trách là trách tạI mình xui
Bao nhiêu lần nó đã giảI thích
Nhưng nó nghe
Là không hợp tuổI
Chuyện đã vậy rồI
Chỉ trách chỉ
Trách là mình xui
Khi tất cả những
Gì mà nó nóI
Tóm lạI là không hợp tuổI
Khi màn đêm đã
Dần buông xuống
Thì nó tự hỏI sao
Mình còn men
Cứ đổ lỗI là do duyên số
Nên đờI nó bạc gặp
Chuyện toàn đen
Đến gia đình cũng đã mặc kệ
Chuyện tình yêu
Cũng chẳng sang thăm
Hà cớ gì sao bỏ mặc nó
Sao làm vậy sao nỡ cam tâm
Khi màn đêm đã
Dần buông xuống
Thì nó tự hỏI sao
Mình còn men
Cứ đổ lỗI là do duyên số
Nên đờI nó bạc gặp
Chuyện toàn đen
Đến gia đình cũng đã mặc kệ
Chuyện tình yêu
Cũng chẳng sang thăm
Hà cớ gì sao bỏ mặc nó
Sao làm vậy sao nỡ cam tâm