Cô nương xinh đẹp vì sao đi lấy chồng xa 
Nhưng trong tim ta xốn xang nhớ nhung hoài về chàng 
Lệ dâng trong đôi mắt ấy ngấn dài lăn trên môi 
Ôi đau thương thăm thẳm vì thương chàng bao năm qua 
Cô nương xinh đẹp vì sao đi lấy chồng xa 
Lâu nay ta nuôi ước mơ ai rước ta về nhà chàng 
Ngày chung đôi ai đã hứa bái đường nâng giao bôi 
Sau hôm nay ra từ biệt nàng mãi mãi chia tay chàng 
Gả vào hào môn chốn phú quý vinh hoa mà 
Dung nhan nay sao hao mòn lên kiệu hoa chua xót 
Nào thủ phủ rộng lớn sao khóe mi rớt đôi hàng 
Kể từ giờ trở đi vĩnh viễn không gặp lại 
Hận lòng mình khi ấy chẳng nói câu yêu nàng 
Cho hôm nay phân ly rồi tim chàng như dao cắt 
Mỗi lần lòng nghĩ đến cô nương dấu yêu đã đi rồi 
Vội vàng cầm nhành hoa mong đến trao nàng ta 
Bao kỷ niệm đã tan vỡ hòa nhịp trong từng hơi thở 
Rồi giờ đây như là giấc mơ 
Mà chỉ có thể đứng nhìn từ xa trong cơn mưa 
Phảng phất nỗi buồn vô tận 
Dậy trong lòng nỗi oán hận để nàng vuột khỏi tầm tay 
Ta chỉ còn biết ngồi nơi đây 
Cảm nhận không gian thật lặng lẽ 
Trong cô đơn mất nàng rồi đâu ai hay 
Cô nương ngày nào an nhiên như hoa tỏa nắng trước hiên 
Khoé mi sao còn có chút ưu phiền 
Cài đóa hoa tươi trên tóc cùng 
Áo đỏ thẳm lệ nhoà thắm ướt bờ môi 
Chỉ mong thời gian quay lại để thấy nụ cười trước kia 
Chàng chỉ biết nhớ nhung ngóng trông 
Ngàn nỗi đau như dao cắt vì 
Đã không nói ra tiếng yêu nàng lúc xưa 
Cô nương xinh đẹp vì sao đi lấy chồng xa 
Lâu nay ta nuôi ước mơ ai rước ta về nhà chàng 
Ngày chung đôi ai đã hứa bái đường nâng giao bôi 
Sau hôm nay ra từ biệt nàng mãi mãi chia tay chàng 
Gả vào hào môn chốn phú quý vinh hoa mà 
Dung nhan nay sao hao mòn lên kiệu hoa chua xót 
Nào thủ phủ rộng lớn sao khóe mi rớt đôi hàng 
Kể từ giờ trở đi vĩnh viễn không gặp lại 
Hận lòng mình khi ấy chẳng nói câu yêu nàng 
Cho hôm nay phân ly rồi tim chàng như dao cắt 
Mỗi lần lòng nghĩ đến cô nương dấu yêu đã đi rồi 
Vội vàng cầm nhành hoa mong đến trao nàng ta 
Gả vào hào môn chốn phú quý vinh hoa mà 
Dung nhan nay sao hao mòn lên kiệu hoa chua xót 
Nào thủ phủ rộng lớn sao khóe mi rớt đôi hàng 
Kể từ giờ trở đi vĩnh viễn không gặp lại 
Hận lòng mình khi ấy chẳng nói câu yêu nàng 
Cho hôm nay phân ly rồi tim chàng như dao cắt 
Mỗi lần lòng nghĩ đến cô nương dấu yêu đã đi rồi 
Vội vàng cầm nhành hoa mong đến trao nàng ta 
Gả vào hào môn chốn phú quý vinh hoa mà 
Dung nhan nay sao hao mòn lên kiệu hoa chua xót 
Nào thủ phủ rộng lớn sao khóe mi rớt đôi hàng 
Kể từ giờ trở đi vĩnh viễn không gặp lại 
Hận lòng mình khi ấy chẳng nói câu yêu nàng 
Cho hôm nay phân ly rồi tim chàng như dao cắt 
Mỗi lần lòng nghĩ đến cô nương dấu yêu đã đi rồi 
Vội vàng cầm nhành hoa mong đến trao nàng ta 
Mỗi lần lòng nghĩ đến cô nương dấu yêu đã đi rồi 
Hồng trần dù ngả nghiêng mong sẽ không rời xa