Ngày xưa, mỗi lần em buông tiếng hát.
Thì anh, tay phím nắn nót cung đàn.
Từng nhịp nhặt khoan anh
ru hồn theo tiếng tơ,
nhẹ dịu lời ca em thăng
trầm theo từng lúc.
Và rồi hờn yêu em khi nào em hát sai.
Em nũng nịu cười nói: Sai là tại anh.
Nhưng em nuôi mộng ước về tương lai,
hoa mai giăng ngập nẻo đường em đi.
Rồi em đành chối tiếng giao hoà,
từ ly là tiếng thét
đau lòng sầu đơn lối.
Ai đang ây lập gác vàng cao sang?
Ai đem cung nhạc tiếng đàn gieo hoang?
Lời ca ngày đó đã a rồi,
mà ai còn chuốt mãi
cung đàn vọng về tim.
Giờ đây mỗi lần em buông tiếng hát.
Thì ai thay thế nắn phím cung đàn?
Từng nhịp nhặt khoan ai
sẽ dìu theo tiếng em?
Và lời hờn yêu em nay
còn như ngày trước?
Và rồi tại ai trong mỗi lần em hát sai?
Cung lỡ giây chùng, mấy ai đàn đừng sai?
Ai đang ây lập gác vàng cao sang?
Ai đem cung nhạc tiếng đàn gieo hoang?
Lời ca ngày đó đã a rồi,
mà ai còn chuốt mãi
cung đàn vọng về tim.
Giờ đây mỗi lần em buông tiếng hát.
Thì ai thay thế nắn phím cung đàn?
Từng nhịp nhặt khoan ai
sẽ dìu theo tiếng em?
Và lời hờn yêu em nay
còn như ngày trước?
Và rồi tại ai trong mỗi lần em hát sai?
Cung lỡ giây chùng, mấy ai đàn đừng sai?
Và rồi tại ai trong mỗi lần em hát sai?
Cung lỡ giây chùng, mấy ai đàn đừng sai?