Giờ cũng đã hơn hai năm
Ngày đôi tay bắt đầu chai sạn
Vừa tròn mười sáu đã thua bạn bè
Nước mắt tràn ra hai hàng
Ai là người dìu dắt
Ai là người định hướng em đi
Ai là người bỏ tuổi thanh xuân
Để lo thằng em không ra gì
Mặc kệ miệng đời đàm tiếu
Chị vẫn mãi là người động viên
Xã hội tương lai một điều duy nhất là
Mình phải kiếm ra được đồng tiền
Để người đời họ không còn khinh khi
Ba mẹ chúng ta đi rồi
Điều duy nhất tôi không muốn thấy
Là giọt nước mắt trên má chị tôi
Nhưng ba tháng qua
Vì căn bệnh chị ở quê nhà
Nó làm chị đau nó làm chị ngã
Trên mảnh đất quê cha
Nơi đất khách gửi thư về
Chỉ biết nói chị cố gắng đợi em về
Em phương xa nên về trễ
Vì niềm tin hãy đợi em nhé
Giờ em đã thấu hiểu được
Sự khổ cực chị đã trải qua
Em xin lỗi vì phút bồng bột
Sau những lần cãi vã
Và cũng đã hiểu được rằng
Tình cảm nào sánh được người thân
Lá thư tay em còn viết dở
Vẫn muốn chị hai là người nhận
Ước mong chờ tôi ngóng từng giây
Để quay về với nơi yên bình
Vì bên mái ấm trong vòng tay người
Vì sao gieo bao trái ngang
Đã mang đi người tôi yêu thương nhất
Giờ tìm về đâu bóng dáng thân quen hôm nào
Ngoài ba mươi nhưng còn phải lo lắng cho mọi thứ
Đôi bàn tay nhỏ nhưng đủ sức
Che cho đám em thơ đi học chữ
Ngay cả từ khi vừa mới lọt lòng
Đ không nhìn ra cha mẹ rồi
Hai người đã xa chúng tôi
Từ khi tôi vẫn còn nằm ở trong nôi
Thời gian và gió
Cứ níu lấy làm cho vai áo chị bạc thêm
Tiếng ru à ơ ngày nào của chị
Đưa tôi vào tuổi thơ trong màn đêm
Này hạt mưa xin đừng rơi nữa
Đừng che đi tiếng à ơ xưa
Hãy cho tôi ngủ thêm một chút
Để được níu lại những giấc mơ của màu nắng trưa
Và rồi hai ba năm dài bây giờ chúng tôi cũng đã lớn
Chị lại càng lo cho chúng tôi
Có một tương lai để vươn xa hơn
Ba lô trên vai vẫy tay chào
Chị ơi em đi học
Em út của chị hôm nay lớn rồi
Chẳng còn là thằng nhóc
Ở nơi sài thành em sẽ kiếm tiền
Gửi về cho chị hai
Tết này em hứa trở về thăm quê
Rồi chị em mình còn gặp lại
Những bức thư cuối và cả số tiền
Em gửi về quê chẳng ai nhận
Bởi vì căn bệnh đã cướp đi chị
Bây giờ biết kiếm đâu ra người thân
Ước mong chờ tôi ngóng từng giây
Để quay về với nơi yên bình
Vì bên mái ấm trong vòng tay người
Vì sao gieo bao trái ngang
Đã mang đi người tôi yêu thương nhất
Giờ tìm về đâu bóng dáng thân quen hôm nào
Và rồi thời gian dần trôi
Gánh nặng cho chị tôi
Trên đôi vai dần đắng hao gầy
Chăm lo cho tôi
Hy sinh suốt cả cuộc đời
Và vì sao gieo bao trái ngang
Đã mang đi người tôi yêu thương nhất
Giờ tìm về đâu bóng dáng thân quên hôm nào