Nữ: Lĩnh Sơn,
lần chót tôi khuyên ông hãy
giao nạp nửa bức mật đồ.
Tôi hứa sẽ bảo toàn sinh mạng cho ông.
Nam : Vô ích,
quận chúa hãy xem đây.
a, quận chúa đã rơi khăn bao mặt,
ô kìa ...
Hồ Muội.
Nữ:Sơn ca ...
Nam: Hồ Muội của ta
lại là quận chúa Mông cổ,
thôi bây giờ thì không còn gì nữa.
Nợ của bà tôi xin trả đủ hôm nay.
Nữ: Sơn lang,
Nam: Bảo Xuyên ơi,
chúng ta là hai vì sao lạc,
là nước đôi dòng,
là gió hai phương,
nàng có sa mạc quê hương
gió cuốn bụi mù,
tôi còn sông núi Trung Nguyên
hoa vàng lá thắm,
loài nhạn từ phương Nam
còn chở sầu về biển Bắc,
nhưng duyên tình mình
đành vĩnh viễn chia xa.
(Trăng Thu Dạ Khúc) :
Hỡi…oan nghiệt,
chút niềm yêu dỡ dang,
tự bây giờ, cho dến bao giờ,
Nữ: Niềm thương nỗi nhớ,
mộng bơ vơ, chia đôi tâm sự
gửi về ai theo gió mây,
Nhìn nhau, giây phút nầy.
Rồi mai ly biệt tạ từ nhau
hẹn kiếp sau.
Nam (Vọng Cổ 2-3) :
Xin để cho tôi được bình yên
với bến sông xưa, với mùa thu cũ ,
chắt chiu dòng nước, nhặt lá chiều hôm
trong kỷ niệm sầu xưa
tan vỡ tự bao ..... giờ .
Hãy nhìn nhau đi rồi xa cách trọn đời.
Tình yêu ấy không còn lưu giữ được,
bận bịu làm gì chỉ buồn bã thêm thôi.
Bảo Xuyên ơi, em còn có
quê hương Mông Cổ
với cát vàng sa mạc hoang vu,
Anh còn đồng cỏ Trung Nguyên
yêu mến, chôn chặt muôn đời
với bến nước phù…sa.
Nữ: Chúng ta hãy gạt bỏ biên cương,
anh và em hãy đưa nhau về
một phương trời khác.
Nam: Bảo Xuyên ơi,
mối tình của chúng ta không đoạn cuối.
Càng gặp nhau càng khổ hận nhiều hơn.
Nữ: Xuyên muốn nhìn lại anh
một vài giây phút nữa,
cho niềm ưu tư vơi bớt ở lòng em.
Nam: Em hãy nhìn đi, này mắt,
này môi, này bàn tay lưu luyến,
xin một lần lau lệ tiễn đưa nhau.
Khóc nữa đi em cho tim anh
ướp lệ tình yêu,
nghe dìu dịu bên tay từng hơi thở,
như ngập ngừng, như nức nỡ nỗi niềm đau.
Đó là lúc mình không còn gì cho nhau nữa.
Chỉ âm thầm chấp nhận cuộc chia ly.
Có mùa thu và dòng sông
đưa tiễn xác hoa bèo./.
Nữ: Sơn ơi, còn gì nữa, Lĩnh Sơn ơi.
Nam: Hãy nép vào anh chuyền hơi thở chót,
em về bên ấy gío và mây.
Quê hương Mông Cổ sầu hoang tịch.
Trăng nước Giang Nam ngấn lệ đầy.
Nữ: (VỌNG CỔ 4-6) :
Sơn ơi, đây là giòng nước mắt
là trái tim đau, xin ân cần lau lệ
cho nhau một lần sau cuối,
rồi Sơn sẽ dấn thân vào trong cát bụi
còn em trở lại biên cương
chờ đợi gió thu ...... về.
Bỗng nhiên sao đôi mắt lệ lại đầm đìa,
Như linh cảm một mùa xuân đã chết.
Tuổi hoa niên rồi chôn lạnh xuống mồ sâu.
Từ bây giờ hai đứa sẽ xa nhau,
đường sông núi cách ngăn hai trận tuyến,
Em không biết có được quay về
nơi sa mạc hay phải vùi
thây nơi đất lạ quê người.
Nam: Mai mốt chia ly đời đôi ngã,
chỉ còn giây phút với em thôi.
Nữ: Sơn ơi, lần đầu tiên trong đời con gái,
em mới biết thế nào là khổ lụy của tình yêu,
vừa xúc động với mối tình đầu chớm nở
thì cũng chôn vùi trong đái huyệt ly tan.
Nếu mai này không còn thấy Bảo Xuyên,
anh hãy ruỗi ngựa một chiều về biên ải
và hướng mắt trông về miền quan tái,
nghe từng cơn gío thảm đuổi mây sầu.(xề)
Đó là lúc em đang gửi hồn về trung thổ
viếng thăm Sơn trong khoảnh khắc u buồn.
Mình đã không đuợc yêu nhau bằng duyên số
thì chỉ còn mộng mị với canh sương./.