Ánh trăng xuyên màn đêm 
Rọi qua những làn mây 
Vùng vẫy xa lòng người 
Ùa vào giữa đại dương xanh 
Biển nhẹ ôm lấy tà áo 
Tựa như muốn em trở về 
Biển rửa trôi những vệt máu 
Muốn cho em ấm áp 
Lắng tai nghe 
Vọng giữa biển sâu 
Tiếng ai đang 
Nỉ non chỉ đường 
Để hồn yên giấc lặng im 
Chẳng ai đánh 
Thức được em 
Em thích được nghe âm 
Thanh nơi biển sóng vỗ 
Chân đi trên 
Cát mềm trong gió 
Em đã nói loài người 
Thì đều được rải 
Tro xuống đáy biển 
Em hỏi rằng sau 
Khi đã chết người về đâu 
Ai yêu thương 
Em thật lòng đây 
Thế giới có thể ngưng thôi 
Dành thiện ý với kẻ nhẫn 
Tâm ấy nữa được không 
Thờ ơ trong những đôi 
Mắt đang đứng trên bờ cát 
Làm lụi tan hết lưu luyến 
Thế gian nơi biển khơi 
Đã không kịp nữa mất rồi 
Em từng cười mà mắt lệ rơi 
Đã không kịp nữa mất rồi 
Em vùng vẫy giữa trùng khơi 
Đã không kịp nữa mất rồi 
Em chìm trong 
Màn đêm lẻ loi 
Đã không kịp nữa mất rồi 
Cuối cùng em 
Cũng được nghỉ ngơi