Đêm nay một mình tôi
dưới căn phòng trọ.
Nghe tiếng gió xạc xào,
qua mái lá lao xao.
Đời phòng trọ
gian khổ biết bao.
Mưa dầm nước ngập
đêm nằm thương nhớ mẹ...
Bao năm dài
nơi đất khách tha phương
chưa một lần về thăm quê cũ.
Đời phòng trọ khổ lắm ai ơi
cơm bữa đói bữa no
nhiều đêm thức trắng
trằn trọc bâng khoăn
mà nước mắt... lưng... tròng.
Nhớ mẹ thương em
mà se thắt trong lòng.
Đã trải qua
bao nhiêu nghề sương gió,
từ anh phụ hồ
qua bốc vác tới lơ xe.
Cực khổ nhiều
nhưng nào có mấy dư,
nào là tiền nước
tiền cơm tiền nhà tiền điện.
Bữa ăn chưa no
đã lo tới tháng,
biết đến bao giờ
vượt qua cơn nghèo khổ...
Mưa ơi xin mưa
đừng đến nữa,
mưa đến làm chi
cho buốt lạnh tim sầu.
Cuộc đời ta
mưa gió ngang đầu.
Đã bao đêm rồi
mưa dầm nước ngập,
thức trắng đêm dài
chờ những chuyến mưa qua.
Gió xạc xào thêm bao nỗi
xót xa,ta tha phương
cầu thực chỉ mong một
ngày mai tươi sáng.
Giờ ngồi nơi đây
nhìn mưa lai láng,
cay đắng phận mình
buồn lắm mưa ơi...
Gió… gió đưa lá rụng
bay về quê xa gợi nhớ mong.
Nhắn với mẹ hiền,
có đứa con khờ.
Từng đêm thương nhớ
nhớ quê hương.
Mắt sâu đẫm lệ
theo từng giọt mưa cứ rơi.
Giọt buồn chơi vơi
quê mẹ xa vời.
Con đi cách biệt
để mẹ ngày đêm nhớ thương.
Mẹ ơi bao năm dầu dãi
gió sương một mình nơi xứ lạ.
Nhưng lòng con
vẫn nhớ về quê cũ
nơi có mẹ hiền thương yêu
và những đứa... em... khờ.
Ngày ra đi
con hẹn sẽ quay về.
Đã đến nay
bao nhiêu mùa mưa nắng,
vậy mà đứa con khờ
chưa một lần về thăm.
Để mẹ già chiều chiều
đưa mắt xa xăm,
trông về phương đó
mà lòng đau như muối xát.
Mấy đứa em thơ
thẫn thờ ngơ ngác,
anh đã ra đi
sao không thấy quay về.
Mẹ ơi, giờ này mẹ đang
yên giấc ngủ sâu,
chắc mẹ cũng mơ về
đứa con xa xứ.
Mẹ hãy thương con
mà tha thứ,
con sẽ trở về
bên mẹ thương yêu.
Gian khổ nhọc nhằn
đời mẹ bớt cô liêu,
con sẽ thay mẹ thân yêu
mà lo những đứa em khờ.
Đêm nay phòng trọ một mình,
nhớ về quê cũ
có tình mẹ bao la.
Mưa rơi buốt lạnh đêm dài,
lòng người lữ khách
đêm ngày âu lo.