Anh đã hát lên từng bài nhạc ngày xưa
Và bài ca cuốn lấy trái tim của những người con gái mộng mơ
Không bơ vơ, khi vây quanh anh là những đôi mắt nhìn theo, hò reo...
Cũng vì chặng đường tương lai mà mình phải chia hai
Nốc thêm khoảng 1 - 2 chai, tâm sự cùng cây mic
Và đến khi anh cất lời là giấc mơ mang cả đời
Khi anh đã có tất cả rồi lại chẳng còn em nữa
Khi ta đã đủ sự trưởng thành lại chẳng dành nó cho đối phương
Tình yêu này có thật đáng thương
Ở phía dưới ngọn đèn có gã khờ đang hát
Cố gắng mỉm cười nhưng trong lòng tan nát
Mất đi người rất quan trọng
Có lẽ vì quá tham vọng.
Không thấy vui trong lòng
Anh nhớ góc tối ở trong căn phòng
Anh nhớ phút đón hoàng hôn cùng người con gái vàng son
Chỉ tại anh chẳng thể nắm tay em, giữ tay em, níu tay em
Lâu hơn một chút
Để anh ổn định cảm xúc
Có lẽ đến lúc chấm dứt kết thúc thật rồi
Kí ức lại triệu hồi nỗi đau.
Hàng vạn tinh tú ngoài kia dõi theo
Bao lòng tin nhỏ nhoi trong veo
Sao lại không thể giống như lời ca kia mong cầu
Nhưng tại sao lại không thể giống sự tự cao và kiêu ngạo trên sân khấu
Đoạn đường giờ một mình anh đi vẫn làm điều anh tin ta thì chẳng còn gì nữa
Tồi tệ nhất là ngày em đi sự thật làm anh suy
Mặc dù anh cũng đã quen dần với cuộc sống ở phía sau những ánh đèn
Nhưng vẫn chưa quen được một cảm giác trống vắng những ngày thiếu em...
Không thấy vui trong lòng
Anh nhớ góc tối ở trong căn phòng
Anh nhớ phút đón hoàng hôn cùng người con gái vàng son
Chỉ tại anh chẳng thể nắm tay em, níu tay em, giữ tay em
Lâu hơn một chút để anh ổn định cảm xúc
Có lẽ đến lúc chấm dứt, kết thúc thật rồi
Kí ức lại triệu hồi nỗi đau...
Và ngọn đèn kia sáng rực lên, rọi đường đưa anh tìm đến
Một khoảng trời thật mới nhưng chẳng có em...
Xin lỗi từ chối em ngồi với nhau ở bao nhiêu hàng quán
Anh có làm gì sai mà phải sợ hãi chỉ là bàn tán
Chỉ có thể là post anh cùng em ở chế độ close friend
Công việc anh thức hẳn đến khi em buồn anh lại chẳng ngoi lên...
Hãy trả lời anh đi, hãy trả lời anh đi
Liệu còn hy vọng để có thể ôm lấy nhau người ơi!
Ừ thi thôi, vậy đành thôi, một lần thôi
Một lần anh được phép yếu đuối với những ký ức tiếc nuối
Không thấy vui trong lòng
Anh nhớ góc tối ở trong căn phòng
Anh nhớ phút đón hoàng hôn cùng người con gái vàng son
Dù chẳng thế nắm tay em, giữ tay em, níu tay em
Lâu hơn một chút để anh ổn định cảm xúc
Có lẽ đến lúc chấm dứt kết thúc thật rồi
Kí ức lại triệu hồi...
Có lẽ đến lúc chấm dứt kết thúc thật rồi
Kí ức lại triệu hồi...nỗi đau.