Em nay cách xa tôi vội vàng
Cay đắng tôi đành mang
Liệu tôi có quên được nàng?
Em đi em có quay về?
Làng quê vẫn luôn chờ mong
Sợ em bỏ quên dòng sông
Người cho nhung gấm với ngọc ngà làm mờ mắt em rồi
Người ta yêu thương em thật lòng hay vì hình dung em thôi?
Cuộc sống đói khổ con nhà nghèo làm sao níu em về?
Bà con lối xóm khuyên dừng lại vì chẳng ai yêu trai quê
Em đi cùng ước mơ sang giàu đổi thay cả cuộc đời này
Chẳng cần nghĩ đến những buồn lo, vòng xoay áo cơm gạo tiền
Mới hôm qua gái quê làng ta
Giờ bước chân ra nơi phồn hoa
Liệu em có còn vấn vương quê nhà?
Mong manh đời lẻ loi, em thật nhỏ nhoi giữa lòng Hà Nội
Lòng người gian dối nói lời ngon ngọt, em lỡ yêu đương vội
Lỗi do ai lỡ duyên trời ban, đừng khóc than tơ duyên bẽ bàng
Giờ nàng hối lỗi, giọt đắng cay trên đầu môi
Trời xanh, mây trắng nhưng hoa tàn
Anh không muốn phải cách xa nàng
Nàng không thích kẻ chỉ cầm chân thành mà nàng thích người cầm K vàng
Hơ, nông thôn nàng từ chối
Cơ hàn nàng ừ thôi
Nàng không thích ở trên đầu nón lá mà vòng ngọc hoa nàng ừ đội (ừ đội)
Anh biết anh là kẻ khờ ngô nghê (ngô nghê)
Nhưng không có phải là vô công, vô nghề (vô nghề)
Ừ thì anh biết nhà em vô không dễ (không dễ)
Chỉ cần con trai có tiền là em nói ok
Em tưởng rằng mình hồng nhan nhưng bên họ em là hồng tàn
Mi vương buồn những đêm mưa chứ không phải đêm nồng nàn
Tưởng họ coi em là châu báu ai ngờ họ coi em như đống hàng
Đêm nào anh cũng vấn vương, luôn vấn vương về bóng nàng
Cùng thao thức vì mình yêu sâu (yêu sâu)
Lo lắng dù chẳng yêu nhau (yêu nhau)
Giờ mất nhau rồi cũng không ngờ
Kết thúc hy vọng đừng mong chờ
Tình yêu chỉ mình ta tôn thờ
Ngày nên đôi chỉ là mộng mơ
Người cho nhung gấm với ngọc ngà làm mờ mắt em rồi
Người ta yêu thương em thật lòng hay vì hình dung em thôi?
Cuộc sống đói khổ con nhà nghèo làm sao níu em về?
Bà con lối xóm khuyên dừng lại vì chẳng ai yêu trai quê
Em đi cùng ước mơ sang giàu đổi thay cả cuộc đời này
Chẳng cần nghĩ đến những buồn lo, vòng xoay áo cơm gạo tiền
Mới hôm qua gái quê làng ta
Giờ bước chân ra nơi phồn hoa
Liệu em có còn vấn vương quê nhà?
Mong manh đời lẻ loi, em thật nhỏ nhoi giữa lòng Hà Nội
Lòng người gian dối nói lời ngon ngọt, em lỡ yêu đương vội
Lỗi do ai lỡ duyên trời ban, đừng khóc than tơ duyên bẽ bàng
Giờ nàng hối lỗi, giọt đắng cay trên đầu môi