Võ Tam Tư:Phu nhân…
Có ta là Võ Tam Tư đây phu nhân
Nàng thấy trong người như thế nào?
Đã hai hôm rồi nàng cứ nằm thiêm thiếp
Không uống, không ăn
Ta lo sợ cho nàng từng giây từng phút.
Nguyệt Cô:Tướng công…
Bây giờ đã là canh mấy rồi?
Võ Tam Tư:Ahhh…
Bây giờ trống thành đã điểm canh ba rồi.
Cô:Canh ba rồi…?
Vậy là không còn bao lâu nữa
Thái dương ló dạng phương đông
Cũng là lúc Nguyệt Cô vĩnh viễn xa chàng.
Võ Tam Tư:Phu nhân,
Nàng nói thế không nên.
NẶNG TÌNH XƯA
Phu nhân ơi,
Bên suối vắng đôi ta tao ngộ
Nghĩa tào khang trọn đạo phu thê
Nhất nhật đồng sàn hề bá dạ ân.
Nàng ơi…
Tình ta sẽ muôn thu bất… diệt
Trợ lực nào chia cắt hai ta.
Buổi đầu tao ngộ
Chính Nguyệt Cô nàng đã tự miệng hứa ra
Gắn bó bên nhau cho đến bạc đầu
Bao trăng chưa thỏa sao lại phải phân đường
Nguyệt Cô:Tướng công ơi
Tình chàng như sông dài biển rộng
Dạ thiếp sao bằng đất thẩm trời cao
Hỡi bạc tình lang sao dã tâm sâu độc
Dối gạt lọc lừa giết hại đời hoa…
Chính mày!
Chính mày!
Võ Tam Tư:Phu nhân
Nàng làm sao vậy?
Nguyệt Cô:Ha ha ha ha…
HA HA HA HA…
Võ Tam Tư:Không! Phu nhân…
Nguyệt Cô:Giết….!
Tao giết mày!
Võ Tam Tư:Phu nhân
Nguyệt Cô:Ha ha ha ha…
Võ Tam Tư:Phu nhân…!
Trời ơi! Phu nhân của ta đã bất tỉnh rồi.
Bây đâu!
Để phu nhân ta yên nghỉ
Cấm! không được ồn ào
Ông tuần tra rồi sẽ trở lại ngay nhá!
Nguyệt Cô:Tiếng hú…
Tiếng hú từ đâu vọng về..?
Không! Không!
Ta không muốn nghe
Ta không muốn nghe tiếng hú…
Im đi …!
Im đi…!...
Im…đi…!
Không…
Ta không muốn nghe…
Im đi…
Không…! Im…đi…
LY BIỆT
Thôi hết rồi…
Bao năm dài…
Nay đã tàn…
Theo gió ngàn…
Ôi phũ phàng phiền lụy kiếp truân chuyên vì yêu đời… tàn.
Không! Ta vang mi…
Ta vang mi…
Tiếng ma rừng…
Tiếng ma rừng đừng gọi lại hồn ta
Không! Đừng…! Đừng…!
Tiếng ma rừng đừng gọi lại hồn ta
Đừng bắt ta phải trở về hoang dã
Im đi…
VỌNG CỔ 4
Trời ơi huyệt lạnh thâm u sẽ trói thân hồ mị.
Một phút sa chân là muôn thuở uổng…
Công…
Trình…
Thui thủi cô liêu
Ta tu luyện được thành người.
Thế mà nay ngọc người mất
Là mất rồi nhân phẩm
Chạy theo tình phụ nghĩa phu thê…
Trời ơi….
Sao đau nhức thế này…
Á…á…á…á….
Hả…trời ơi tay tôi…há….
THÚY KIỀU TỪ HẢI
Uổng mấy công tu ngàn năm ta thành nhân
Nhưng ngờ đâu bởi lầm tin phải đoạn trường
Lòng hận thù sâu Tiết Giao vô lường
Rồi đời Nguyệt Cô phải cam tai ương
Thân xác thú kiếp xưa hóa nguyên hình
Hỡi tướng công ta đành xa nhau từ đây
Nghĩa tào khang thiếp đành cam lỗi hẹn thề
Giọt lệ trào tuôn tiếc bao công trình
Rụng rời toàn thân trí tâm u mê
Cuộc nhân sinh đến đây đã xa ta rồi
Hả…Trời ơi…mặt tôi…
Không…Tướng công…
Tướng công...
Tướng…công…
Võ Tam Tư:Kìa! Nguyệt Cô…
Nàng làm sao vậy?
Sao lại thế này…?
**Nguyệt Cô:Tướng công…giết thiếp đi
Tướng công…giết thiếp đi
Thiếp sắp cửu cốt hoàn hình
Trở về thành hồ mị
Võ Tam Tư:Nguyệt Cô…
Như thế là sao…
Nguyệt Cô:Tướng công…giết thiếp mau đi
CÁNH NHẠN MINH TÂM
Võ Tam Tư:Phu nhân
Vung gươm…
dứt tình…
ta đâu nỡ nào…
chia lìa phu thê…
Nguyệt Cô:Phu quân hỡi…chàng
Xuống tay cho rồi…
Võ Tam Tư:Nguyệt Cô ơi…
Ái ân nghĩa tình…
Ta còn…
Ghi trong tất dạ…
Ta đành lòng nào…ra tay…
**Nguyệt Cô:Chàng xuống tay gươm
Giết đi đừng tha
Tha chi mạng thiếp
Kiếp chồn chàng ơi
Bớ… Tam Tư hỡi chàng….
Võ Tam Tư:Bớ…Nguyệt Cô hỡi chàng
Lòng ta đây nát tan
Nhìn em yêu đổi thay
Hết mong…
Hết duyên…
Hết nợ, hết câu ái ân
Với ai hòa duyên giai ngẫu
Nguyệt Cô:Chàng ra tay giết đi
Đừng nên tha thiết chi
Võ Tam Tư:Ta nỡ đâu vô tình
Khi lòng còn yêu…
Nhìn thấy em yêu
Nát tan lòng ta
Tim đau quặn thắt
Suối lệ trào dâng
Nguyệt Cô:Bớ…Tam Tư hỡi chàng…
Giết…em đi cho rồi
Lòng em đây vẫn vui
Mạnh tay gươm xuống đi
Võ Tam Tư:Nỡ đâu
Giết em…
Dứt tình dứt đi chữ yêu
Bấy lâu mà ta ôm ấp
Người yêu ơi hỡi em
Nàng đi đi ta đã tha…
Nguyệt Cô:Xin khắc ghi tim này…
Tình chàng…không…phai…
Võ Tam Tư:Nguyệt Cô…!