(NAM) Ôi phũ...
Phàng…
Đời cay nghiệt...
Hận tình đời,
Sao đen bạc.
Vì ai tôi trụy lạc…
Sa chân vào chốn đô thành.
Mượn men nồng
Trụy lạc sắc hương
Cố quên đi
Con người bội bạc
Nhưng cớ sao
Tôi không thể quên nàng...
(CHA) Đạt con...
Về với ba má đi đạt..
Về đi con…
(NAM) Không! Không!
Con không về
Con không về đâu ba má ơi
Con có lỗi với ba mẹ nhiều lắm
Con có lỗi với ba má nhiều lắm!
(((VẠN-HUÊ-TRƯỜNG-HẬN)))
Ba má ơi một…
Lạy...
Này…
Con tạ tội
Nghĩa cù lao
Công cha như núi thái sơn
Nghĩa mẹ biển rộng sông dài
Con dám đâu..
Quên nghĩa ân này.
Đời con… Giờ đây
Vương mang nỗi sầu
Sa vào cát bụi đô thành
Tình yêu xa đọa tâm hồn
Thôi kể từ bây giờ
Rượu… đắng…
Tình… Say...
(((NÓI)))
Hoa trà, hoa trà...
Ha ha ha ha ha ha
Cũng tại mày,
Tao hận mày,
Tao hận mày... ha ha hic hic
Trang ơi, Trang ơi, hic hic
Trời ơi! sao tôi không thể
Quên Trang được...
(NỮ) Anh Đạt. Ặc ắc ặc...
(NAM) Trang! Không không
(NỮ) ặc Ặc ặc....
(NAM) Giữa cô và tôi
Không còn gì để nói,
Mà có nói cho nhiều
Cũng chỉ làm
Vướng bận nhau thôi...
Tôi nghĩ là
Cuộc găp gỡ lần này
Mong cô, mong cô
Đừng làm bận lòng tôi nữa.
Cô về đi…
(NỮ) Anh nói Phải!
Giữa em và anh
Không còn gì để nói…
Ặc... ặc.... ặc.... ặc…
(((PHỤNG HOÀNG)))
Nhưng đạt ơi!
lần cuối cùng,
Lần cuối cùng
Em xin anh hãy nhẹ…
Nương...
Tay…
Xin thứ lỗi cho người mình
Yêu quý nhất
Để cho anh
Phải bận tâm suy nghĩ...
Và xin hãy thương tình,
Đừng gây điều
Khổ lụy cho em… ặc ặc.
Là bậc thượng phu
Còn biết bao nhiêu
việc cao cả anh phải làm.
Nghe em đi anh
Hãy lo đường học vấn.
Đừng để dạ trả thù
Người đàn bà
Bệnh hoạn khổ đau… ặc ặc ặc
Đã mấy ngày qua
Vì lao trí khổ tâm,
Nên cơn sốt hoành hành
Không còn thiết tha
Cài đóa hoa trà.
Gắng gượng đến đây
Để, van xin Đạt,
Không phải tình thương
Mà là sự bao dung.
Anh hãy hồi tâm
Mà lo công danh sự nghiệp,
Đừng vấn thân
Vào chốn vũ trường
Rồi tương lai
Sẽ mờ mịt chán chường.
(((NÓI)))
(NAM) Héc,
Cảm ơn cô,
Tôi cảm ơn cô
đã đến đây
để ban cho tôi
một chút
Tình thương hại đó,
Nhưng cô hãy nhìn kỹ
Lại mình đi,
Cô hãy nhìn kỹ
Lại mình đi?
Cô là ai?
cô chỉ là một cô gái
bán phấn buôn hương,
Cô đã lừa dối tình tôi,
Cô đã làm cho tâm hồn tôi
Như điên như... dại..
Sắc hương kia
Đã vun đắp cho cô
Một cuộc đời lên xe xuống...
Ngựa...
(((VỌNG CỔ-4)))
Và đã biến cô
Thành một cô gái nổi danh
trong chốn...
Giang...
Hồ…
Tôi không thể quên
Một chiều kia
Cô nói tiếng đoạn lìa.
Là cô sẽ xa lánh hết
Con đường trụy lạc,
Để trở thành
Một cô gái hoàn lương.
Nhưng Trang ơi
Có lúc nào
Em thử nghĩ lại xem,
Nghe tiếng em ho
Anh chạy lo
từng thang thuốc giỏi,
Thấy em mạnh lành
Anh mới trọn niềm vui,
Vậy mà em nỡ nhẩn tâm
Đi lừa dối ân tình.
Hết rồi, hết rồi trang ơi,
Cô về đi…
(((LÝ SON SẮC)))
(NỮ) Ôi đớn đau tâm hồn
Ai biết cho tâm tình,
(NAM) Tình này đã chia xa,
(NỮ) Nhưng lòng còn luyến lưu
(NAM) Thôi nói chi thêm hận,
Cô phụ tôi bởi cô ham giàu.
(((CÂU-5)))
(NỮ) Gặp lại nhau đây
Mà tim em đau nhói
Em chơi vơi
Trong tuyệt vọng âm thầm.
Anh có biết không
Em đã vì ai
Mà đau khổ tím bầm,
Còn anh thì,
Tâm hồn bấn loạn,
Vì thù hận người tình
Mà phản bội trái tim anh.
Đừng Đạt ơi
Em van anh
Đừng trả thù em
Bằng cách
Trao tình cho kẻ khác.
Rốt cuộc rồi em
Cũng mỏi mòn kiệt sức
Còn anh thì
Dằn dặt cả tâm hồn.
(((CÂU-6)))
Đạt ơi,
Nghe lời em đi anh
Hãy quay về với gia đình
Anh phải tiếp tục việc học
Anh phải tốt nghiệp ra trường
Trong tương lai
Anh phải trở thành
Một thầy giáo mẫu mực.
Anh không thể dấn thân
vào trong vũng bùn
nhơ nhớp được.
Đạt ơi, nghe em
quay về đi anh.
(NAM) Trang ơi!
Đừng khơi lại làm gì
Khi tình ta đã chết,
Tất cả
Những kỷ niệm êm đềm
Của chúng ta
Giờ chỉ còn lại
Là một đống tàn tro.
Cô đã dối gạt tình tôi,
Trong khi tôi yêu cô
Bằng tâm hồn trong trắng.
Yêu cô,
Tôi sẵn sàng từ bỏ hết
Mọi công danh và địa vị.
Tôi không sợ
Tiếng đời dị nghị
Và sự dèm pha
Mai mía của người đời.
Khi cô đi rồi
Tôi ôm hết khổ đau,
Nguyện trả thù đời
Bằng con đường trụy lạc.
Cô đã phụ tôi để trở thành
Kẻ buôn hương bán phấn,
Thì tôi có ngu dại gì
Làm người
Chân thật thủy chung.